BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 1: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 312

308

mọi ích lợi mà tôi đã trao cho bạn. Nghĩ về mọi điều mà
tôi đã làm cho bạn và cảm thấy biết ơn đi! Và đừng cố
phá huỷ tôi.” Thế thì vấn đề nảy sinh: thế thì người bảo
vệ trở thành có tính huỷ diệt. Thế thì bạn phải tranh đấu
chống lại tâm trí riêng của bạn, bạn phải tranh đấu chống
lại áo giáo riêng của bạn, bởi vì áo giáp không còn được
cần nữa. Bạn phải xả ra tiềm năng bên trong của bạn -
xuân đã tới rồi. Cho nên khi xuân tới, chỉ thế thì nó mới là
vấn đề; bằng không nó không phải là vấn đề, nó là sự
giúp đỡ. Sự giúp đỡ có thể trở thành cản trở. Khi thời
gian qua đi, nó phải ra đi.

Mơ ước điều không thể được đi: mơ ước về vượt

qua bản thân bạn, mơ ước về niết bàn, mơ ước về
moksha, mơ ước về vương quốc của Thượng đế. Chỉ thế
thì bạn mới bắt đầu làm việc và đi hướng tới nó, và chỉ
thế thì với mơ ước đó, chân bạn sẽ có phẩm chất của điệu
vũ.

Không có mơ ước bạn sẽ trở thành đờ đẫn. Đó là lí

do tại sao mọi người đang kéo lê. Làm sao họ có thể nhảy
múa được? Để làm gì? Chỉ đi mọi ngày tới văn phòng và
làm việc, và quay về nhà và cãi nhau với vợ và nghe mọi
phàn nàn của con cái sao? Và ngày hôm sau cùng con
đường mòn đó bắt đầu lại - hết năm nọ tới năm kia. Cái gì
có đó để mà nhảy múa? Thực ra, chính phép màu là làm
sao con người cứ sống mãi, tại sao con người không tự tử.
Con người sống để làm gì?

Chẳng có gì đang chờ đợi anh ta, chẳng có gì mà

anh ta có thể tôn kính. Không có sao trong đêm; trời tối
mịt. Phép màu là làm sao con người vẫn cứ sống, làm sao
con người xoay xở được. Những người tự tử dường như
là logic hơn. Những người cứ sống dường như rất phi
logic. Khổ, chán, kéo lê - nhưng họ vẫn cứ sống. Nhưng
điều đó chỉ ra cái gì đó. Nó chỉ ra một điều, rằng bản thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.