BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 1: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 342

338

nhau: phải chân thành và phải tin tưởng. Làm sao bạn có
thể chân thành nếu bạn được bảo phải tin? Tin nghĩa là
không chân thành. Tin nghĩa là tin vào cái gì đó mà bạn
không biết, vào cái mà toàn thể tâm bạn nói, “Không, tôi
không biết. Làm sao tôi có thể tin được?” Tin tưởng là
không chân thành, và bạn đã từng được bảo phải chân
thành và phải tin tưởng - điều này tạo ra mù kép trong
bạn.

Tôn giáo của bạn, cái gọi là tôn giáo, dựa trên sự

không chân thành. Làm sao nó có thể có tính tôn giáo
được? - chính lúc ban đầu bị đầu độc rồi, chính cội nguồn
đã thành chua chát. Không đứa trẻ nào nên được dạy về
tôn giáo. Mọi đứa trẻ nên được dạy truy hỏi, hoài nghi,
logic, suy luận.

Và tại sao bạn sợ logic, hoài nghi và suy luận thế?

Vì nếu đứa trẻ thực sự đi sâu vào trong hoài nghi, nó sẽ
thấy cái vô tích sự của điều đó theo cách riêng của nó. Và
từ phát hiện đó tin cậy nảy sinh, và thế thì tin cậy đó có
cái đẹp, cái vĩ đại.

Nếu đứa trẻ suy luận tới chính tận cùng, nó sẽ đi tới

điểm mà nó sẽ có khả năng thấy rằng bây giờ suy luận đã
đi tới chỗ cuối nhưng sự tồn tại cứ diễn ra mãi. Sự tồn tại
là cái gì đó bên ngoài suy luận. Nhưng để mọi đứa trẻ
cảm thấy điều đó theo sự can đảm riêng của nó!

Một tôn giáo, là thực, phải là tôn giáo của can đảm,

không của tin tưởng. Cứ để đứa trẻ nghĩ nhiều nhất có thể
được, với đầy đủ năng lực của nó. Để nó cháy lên với
hoài nghi, logic, suy luận, tới mức tối đa, và nó sẽ thấy
các giới hạn của trí tuệ. Điều đó nhất định xảy ra. Và khi
các giới hạn của trí tuệ đã được thấy, được kinh nghiệm
bởi bản thân bạn, bạn bắt đầu đi vào cõi bên kia; bạn bắt
đầu vượt qua tâm trí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.