BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 1: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 402

398

Đó là điều phân tâm theo phái Freud làm, liên kết tự

do với ý nghĩ: ý nghĩ này tới, và rồi bạn đợi ý nghĩ khác,
và thế rồi ý nghĩ khác, và toàn thể dây chuyền.... Đó là
điều mọi loại phân tâm đang làm: bạn bắt đầu đi lùi lại
trong quá khứ nhưng ý nghĩ này được nối với ý nghĩ
khác, và cứ thế mãi, tới vô hạn. Không có chỗ kết cho nó.
Nếu bạn đi vào trong nó bạn sẽ đi vào trong cuộc hành
trình vĩnh hằng - điều đó sẽ là việc phí hoài vô cùng. Tâm
trí có thể làm điều đó, cho nên thận trọng về nó.


Không cái gì được thu lấy bằng việc thúc đẩy suy
nghĩ thêm nữa. Người ta phải bằng lòng nhìn nơi ý
nghĩ nảy sinh, và không tìm ra bên ngoài điểm khởi
thuỷ; vì tìm ra tâm thức trung tâm, đi ra đằng sau
tâm thức bằng tâm thức - điều đó không thể được
làm.

Bạn không thể đi cùng tâm thức ra ngoài tâm thức,

cho nên đừng cố điều vô tích sự, điều không cần thiết;
bằng không điều này sẽ dẫn bạn tới điều khác và cứ thế
mãi, và bạn sẽ hoàn toàn quên mất điều bạn đang cố làm
ở đó. Chỏm mũi sẽ biến mất, con mắt thứ ba sẽ bị quên
đi, việc luân quang sẽ ở xa hàng dặm đường với bạn.

Cho nên chỉ ngần này thôi - một ý nghĩ. Đừng đi

vào dây chuyền. Một ý nghĩ nảy sinh: quan sát nơi nó ở,
nơi nó bắt nguồn và khi nào nó biến mất, quan sát - nó đã
biến mất. Lưu ý.

Phật tử nói khi một ý nghĩ nảy sinh, nói, “Ý nghĩ, ý

nghĩ,” để cho bạn trở nên tỉnh táo. Cũng như kẻ trộm tới
trong nhà bạn nói, “Trộm! trộm!” và mọi người trở nên
tỉnh táo, đơn giản nói, “Ý nghĩ, ý nghĩ,” và bạn sẽ trở nên
tỉnh táo, quan sát. Kẻ trộm đã vào: bây giờ quan sát điều
kẻ trộm làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.