BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 1: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 403

399

Khoảnh khắc bạn trở nên nhận biết, ý nghĩ sẽ dừng

lại; nó sẽ nhìn bạn và nó sẽ có chút ngạc nhiên vì bạn
chưa bao giờ làm điều này trước đây. Nó sẽ cảm thấy
không được đón chào chút ít. “Và cái gì đã xảy ra cho
người này? Người này bao giờ cũng là người chủ tốt, thế
mà bây giờ người này nói, ‘Trộm! trộm! Ý nghĩ, ý nghĩ’.
Cái gì đã xảy ra cho người này?” Ý nghĩ này sẽ đâm ra
phân vân, sẽ không thể nào hiểu nổi cái gì đang xảy ra.
“Người này có sắp điên không, nhìn vào chỏm mũi và nói
‘Ý nghĩ, ý nghĩ’?”

Chính nhận biết sẽ dừng việc chuyển động của ý

nghĩ trong một lúc. Nó sẽ bị mắc kẹt ở đó. Và liên tục
quan sát. Đừng kết án, đừng ném nó ra, đừng tranh đấu,
bởi vì cả kết án hay biện minh, cả hai sẽ làm cho bạn bị
đồng nhất với ý nghĩ. Đơn giản ở đó, nhìn vào ý nghĩ.
Thế thì nó bắt đầu biến mất. Cũng như nó tới, nó biến
mất. Nó bắt nguồn từ tưởng tượng, nó biến mất vào trong
tưởng tượng. Một khi nó biến mất, bạn quay lại với trầm
tư. Bạn không cần đi tới chính cội nguồn của nó bởi vì
không có gì; thế thì bạn sẽ phải đi tới chính cội nguồn của
sự tồn tại.

Đó là lí do tại sao phân tâm không có chỗ cuối, nó

không bao giờ được kết thúc. Không có một người nào
trên thế giới mà được phân tâm một cách toàn bộ. Không
ai có thể được phân tâm một cách toàn bộ. Một năm, hai
năm, ba năm, bốn, năm, sáu, bẩy - bạn có thể thấy những
người đã từng đi vào phân tâm trong bẩy năm. Thế thì
bạn nghĩ gì - họ có dừng lại vì phân tâm được hoàn thành
không? Không. Họ chán với nhà phân tâm, nhà phân tâm
chán với họ. Và mọi thứ phải được kết thúc ở đâu đó.
Người ta phải đặt dấu chấm hết. Bạn có thể tiếp diễn
được bao lâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.