BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 2: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 409

405

nói về ánh sáng và mầu sắc cho người mù: điều đó là
hoàn toàn ngớ ngẩn.

Bạn không thể nói về mặt trời mọc cho người mù và

bạn không thể nói về ánh trăng bạc trong đêm cho người
mù. Bạn không thể nói với người đó rằng cây mầu xanh,
bởi vì xanh sẽ không có nghĩa với người đó. Người đó sẽ
nghe từ này - như cách bạn nghe từ ‘Thượng đế’, người
đó sẽ nghe từ ‘xanh’: bạn không hiểu mà người đó cũng
không hiểu. Chỉ bằng việc nghe từ lặp đi lặp lại không thu
được ý tưởng này, ý tưởng ngu xuẩn, rằng bạn hiểu
Thượng đế là gì. Thượng đế phải được thấy để được hiểu.
Không có cách khác. Và mầu xanh phải được thấy để
được hiểu. Không có cách khác.

Ramakrishna thường hay kể:

Một người mù được bạn bè mời tới. Họ chuẩn bị

món kheer, một món ngon được làm từ sữa. Người mù
này thích món kheer này lắm và người đó hỏi, “Nó đích
xác là gì? Và nó trông thế nào?”

Ngồi bên phía anh ta là một triết gia lớn, và như các

triết gia đều có thiên hướng - họ không thể bỏ lỡ cơ hội
để dạy, để triết lí hoá - ông ta lập tức bắt đầu nói cho
người mù món kheer được làm thế nào, nó trông như thế
nào. Và khi ông ta nói, “Nó thuần trắng”, người mù nói,
“Đợi đã! Từ đó không có nghĩa gì với tôi cả. Ông ngụ ý
gì bởi ‘thuần trắng’? Xin ông vui lòng giải thích nó cho
tôi?”

Và như các triết gia luôn vậy, chả bao giờ thấy rằng

người này là mù, ông ta bắt đầu giải thích thuần trắng là
gì. Ông ta nói, “Ông đã bao giờ nhìn con thiên nga trắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.