BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 2: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 65

61

Vấn đề không phải là Jung! Jung chả tới đâu trong nó cả.
Việc công kích là vào bản ngã của Habib! Bởi vì bản ngã
này là về tính Jung, cho nên Jung đáng thương phải bị
công kích.

Bây giờ nếu ngày mai ai đó tới và người đó theo

Freud, và tôi sẽ công kích Freud. Và tôi sẽ nói, “Ông ấy
chẳng là gì khi so với Jung - người lùn!” Và thế thì một
cách tự nhiên tôi trở thành không nhất quán, vì bạn bỏ lỡ
toàn thể vấn đề! Tôi chả liên quan gì tới Freud hay Jung.
Ai chăm nom? Nỗ lực của tôi là khích bạn, chỉ ra cho bạn
vấn đề. Không phải là Habib cảm thấy bị xúc phạm bởi vì
tôi đã phê bình Jung đâu; anh ấy cảm thấy bị xúc phạm vì
bản ngã anh ấy bị tổn thương. Nếu anh ấy có thể thấy
điều đó, thế thì phát biểu của tôi là hữu dụng. Nếu anh ấy
không thể thấy được điều đó, thế thì mũi tên bắn trượt
điểm nhắm. Thế thì tôi sẽ phải dùng phương cách khác
nào đó.

Tôi phải phá huỷ cấu trúc bản ngã của bạn. Do đó,

đừng hỏi đi hỏi lại tôi tại sao phát biểu của tôi là không
nhất quán. Tôi chỉ có một nhất quán: đó là việc không
nhất quán. Tôi nhất quán với việc không nhất quán, đó là
nhất quán duy nhất mà tôi có. Và tôi có tự do vô hạn bởi
vì người nhất quán không thể có tự do vô hạn được. Tôi
có thể chơi, tôi có thể đùa, tôi có thể tận hưởng làm tan
nát bản ngã của bạn, phá huỷ cấu trúc của bạn. Tôi không
nghiêm trang về những điều này. Tôi dám chơi, thử điều
này đầu tiên, thế rồi điều khác. Phát biểu của tôi giống
như diễn viên trên sân khấu: để cho chúng mâu thuẫn
nhau đi; chúng không có đó để nói lên chân lí, nhưng để
khích bác, để khám phá nó.

Và tôi muốn nói với bạn nữa: đừng làm gì đơn thuần

chỉ vì nhất quán. Đó là chỗ trú cho người ngu và triết gia
- thì cũng là cùng loại người thôi. Đừng bao giờ làm gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.