BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT - TẬP 2: BÀI NÓI VỀ BÍ MẬT CỦA HOA VÀNG - Trang 66

62

chỉ vì nhất quán. Điều này là không mong muốn vì nó
giới hạn thực nghiệm và thám hiểm. Hành động, sao cho
nhất quán với quá khứ, phát triển thành việc nghiện
chương trình. Nó làm đông cứng bạn trong tình trạng
ngưng trệ, dừng bước đi tiến hoá của việc trở thành. Bạn
phải giữ lại mọi sức mạnh qua hành vi hiện thời. Không
cái gì phải được nhường cho quá khứ. Hành động nhất
quán với cái đi trước là một dạng của chết và phá huỷ mọi
tiềm năng để trưởng thành trong hiểu biết.

Nhớ lấy, nhất quán là gì? Nó có nghĩa hôm nay của

tôi phải vâng theo hôm qua của tôi - đó là nhất quán. Hiện
tại của tôi phải tuân theo quá khứ của tôi - đó là nhất
quán. Nhưng thế thì làm sao tôi sẽ trưởng thành được?
Thế thì làm sao tôi sẽ di chuyển được? Nếu tôi vẫn còn
nhất quán với quá khứ, thế thì không trưởng thành nào là
có thể.

Trưởng thành nghĩa là không nhất quán: hôm nay

của bạn phải đi ra ngoài hôm qua của bạn, phải không
nhất quán với nó, phải dùng nó như bàn đạp, phải không
bị giới hạn bởi nó, và ngày mai của bạn phải đi ra ngoài
hôm nay của bạn. Nếu từng ngày bạn cứ đi xa khỏi quá
khứ của bạn, bạn sẽ trưởng thành, bạn sẽ đạt tới những
đỉnh cao hơn.

Người nhất quán là người ngu. Cuộc đời của họ tù

đọng. Họ bốc mùi của chết, họ giống như cái xác: họ cứ
mục nát ra, họ không sống. Sống về căn bản không phải
là hiện tượng logic mà là hiện tượng biện chứng. Biện
chứng nghĩa là chính đề, phản đề, tổng hợp: hôm qua của
bạn là chính đề, hôm nay của bạn sẽ là phản đề và ngày
mai của bạn sẽ là tổng hợp. Lần nữa ngày mai của bạn sẽ
tạo chính đề và ngày tiếp lại phản đề và rồi tổng hợp - và
cứ thế nó diễn ra. Bạn liên tục đi theo cách biện chứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.