BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 102

Chương

7

C

ô thật sự có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng từ bàn chính, Sarah nghĩ.

Nó cho người ta cơ hội nhìn chằm chằm vào cô dâu mà không biết xấu hổ
(như người ta vẫn làm ở những sự kiện như thế này). Cô dâu đầy hạnh phúc
trong bộ váy lụa màu oải hương nhạt và nở một nụ cười rạng rỡ. Người ta
cũng có thể ném ánh mắt cáu kỉnh về phía cô dâu hạnh phúc đó (tất nhiên
cô dâu sẽ không nhìn ra được điều đó). Nhưng sau cùng thì, do Honoria mà
Sarah bị kẹt ở đây, ngồi cạnh ngài Hugh Prentice, người mà, sau khi rõ ràng
đã trò chuyện vui vẻ với em gái cô, giờ lại trở nên khó chịu và cộc cằn.

“Tôi thật sự gợi nên được những đức tính tốt đẹp nhất ở anh nhỉ”, Sarah

lầm bầm mà không nhìn anh.

“Cô vừa nói gì à?”, anh hỏi. Anh cũng không nhìn cô. “Không”, cô nói

dối.

Anh nhúc nhích người trên ghế, và Sarah nhìn xuống đủ để nhận ra rằng

anh ta đang điều chỉnh vị trí của đôi chân. Anh ta có vẻ thoải mái nhất khi
duỗi thẳng chân trước mặt, cô đã nhận thấy điều đó vào đêm qua ở bữa tối.
Nhưng trong khi cái bàn ăn đó đầy khách, cái bàn này lại khá vắng, chỉ có
mỗi hai người họ, và có vô khối chỗ để...

“Nó không đau”, anh nói, thậm chí chẳng quay về phía cô một phân.
“Gì cơ?” cô nói, vì cô đâu có nhìn vào chân anh. Trên thực tế, sau khi

nhận ra anh đang duỗi nó khá thẳng, cô đã cố tình nhìn vào ít nhất là sáu
món đồ khác.

“Chân của tôi”, Hugh nói. “Ngay bây giờ thì nó không đau.” “À.” Cô đã

chực đáp trả là mình không hỏi về chân anh, nhưng đến cô cũng biết khi
nào thì cần phải kiềm chế hành vi của bản thân. “Tôi đoán là do rượu nhỉ”,
cuối cùng cô nói vậy. Anh không uống nhiều nhưng nếu anh nói rằng nó
giúp giảm đau thì cô là ai mà nghi ngờ anh chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.