BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 186

Và phải, anh có thể sải bước những lúc tuyệt đối cần thiết. Nó không

phải chuyện hay, sau đó anh sẽ thấy đau, nhưng anh có thể hoàn thành được
những gì cần thiết. Vài giây sau, anh đã phần nào ăn mặc chỉn chu (phần
nào là vì anh khoác áo choàng), và anh đi qua hành lang của dinh thự
Whipple Hill nhanh hết mức có thể mà không đánh thức cả nhà dậy.

Anh thoáng dừng lại ngay trước cửa hậu. Chân anh đang co thắt dữ dội,

anh biết nếu mình không dừng lại và lắc chân, nó sẽ khuỵu xuống ngay cho
mà xem. Sự trì hoãn ấy cho anh thời gian để quét mắt ngang qua bãi cỏ, tìm
kiếm cô. Cô mặc một chiếc áo choàng không thể che hết bộ váy ngủ trắng
nên cũng dễ tìm thôi...

Anh nhìn thấy cô. Ngồi trên bãi cỏ, im lìm như tượng. Cô co gối, ngước

mắt nhìn lên bầu trời đêm với vẻ bình yên đến mức hẳn sẽ cướp sạch hơi
thở của anh nếu không phải anh đang mệt lử vì sợ hãi và giận dữ, và giờ là
cả cảm giác nhẹ nhõm.

Hugh chậm rãi đi tới, thả lỏng chân vì tốc độ bây giờ không còn cần thiết

nữa. Cô hẳn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, vì có vẻ cô không nghe
thấy tiếng anh đến. Tuy vậy, khi còn cách khoảng tám bước chân nữa, anh
nghe thấy cô đột ngột hít mạnh và quay người lại.

“Hugh à?”
Anh không nói gì, chỉ tiếp tục đi về phía cô.
“Anh đang làm gì ở đây?”, cô hỏi, lồm cồm đứng dậy.
“Tôi có thể hỏi em chính câu đó đấy”, anh quát.
Cô lùi lại vì ngạc nhiên trước biểu hiện giận dữ của anh. “Tôi không ngủ

được, và...”

“Vậy nên em nghĩ mình sẽ đi dạo bên ngoài lúc ba rưỡi sáng sao?”
“Tôi biết có vẻ ngớ ngẩn...” “Ngớ ngẩn à?”, anh hỏi. “Ngớ ngẩn à? Em

đang đùa tôi chắc?” “Hugh.” Cô đặt tay lên cánh tay anh nhưng anh gạt đi.
“Nếu tôi không nhìn thấy em thì sao?”, anh hỏi. “Nếu có ai khác nhìn thấy
em thì sao hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.