Chương
16
K
hông, nói thật đấy”, Sarah nói. Giọng miễn cưỡng, ánh mắt cảnh giác.
“Chuyện gì sẽ xảy ra?”
Hugh kiềm chế thôi thúc muốn xoa ngón cái lên thái dương. Đầu anh bắt
đầu đau và anh dám chắc rằng phương thuốc duy nhất là được vui vẻ bóp
cổ Daniel Smythe-Smith. Lần này, mọi thứ trong đời Hugh đều tốt lành -
hoàn hảo nữa là đằng khác - và Daniel lại phải chõ mũi vào chỗ chẳng ai
muốn anh ta. Chẳng cần đến anh ta.
Hugh không định nói về chuyện đó theo cách này. Hoặc có lẽ là anh
hoàn toàn không định nói về nó, một giọng nói nho nhỏ bên trong cố gắng
lên tiếng. Anh còn chẳng nghĩ đến nó. Anh quá say mê tiểu thư Sarah, hoàn
toàn bị mê hoặc bởi cảm giác hạnh phúc vô ngần khi rơi vào lưới tình đến
mức còn chẳng nghĩ đến “thỏa thuận” với cha anh.
Nhưng chắc chắn - chắc chắn cô sẽ hiểu rằng anh không còn lựa chọn
nào khác.
“Đây là chuyện đùa phải không?”, Sarah hỏi. “Bởi vì nếu thế thì nó
không vui chút nào đâu. Thật sự thì anh bảo mình sẽ làm gì cơ?”
“Anh ấy không nói dối đâu”, Daniel nói.
“Không”, Sarah lắc đầu, thất kinh. “Không thể là sự thật được. Thật phi
lý. Thật điên rồ, nó là...”
“Là điều duy nhất có thể thuyết phục cha anh để anh ấy yên”, Hugh nói
một cách gay gắt.
“Nhưng anh không làm vậy thật chứ”, cô nói, giọng tuyệt vọng. “Bởi vì
anh chỉ nói dối ông ấy thôi phải không? Đó chỉ là một lời đe dọa. Một lời
đe dọa suông.”