BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 261

lên, nó đã rơi xuống sàn trong cuộc ẩu đả, không một lần rời mắt khỏi mặt
cha mình.

“Nếu ông chạm vào cô ấy”, Hugh nói, giọng rõ ràng và đều đều một

cách đáng sợ. “Tôi sẽ giết ông. Nếu ông nói một lời khiếm nhã, tôi sẽ giết
ông. Chỉ cần ông thở nhầm hướng thôi thì tôi cũng sẽ...”

“Sẽ giết tao”, cha anh cau có nói. Ông ta hất đầu về phía cái chân thương

tật của Hugh. “Mày cứ nghĩ là mình có khả năng cơ đấy, đồ què...”

Hugh di chuyển nhanh như chớp, gậy của anh uốn cong như một thanh

gươm. Anh thật đẹp khi chuyển động như vậy, Sarah nghĩ. Có phải anh đã
như thế... trước kia không?

“Ông có thể nhắc lại điều đó không?”, Hugh nói, ấn đầu gậy vào cổ cha

mình.

Sarah ngừng thở.
“Xin ông đấy”, Hugh nói, bằng một giọng bình thản mà hết sức nguy

hiểm. “Nói nữa đi.” Anh rê gậy dọc khí quản của ngài Ramsgate, giảm bớt
áp lực mà không hề ngừng tiếp xúc. “Còn gì nữa không?”, anh thì thầm hỏi.

Sarah liếm môi, quan sát anh một cách thận trọng. Cô không biết liệu

anh đang bình tĩnh hay sắp phát điên đến nơi. Cô nhìn ngực anh phập
phồng theo từng nhịp thở, và bị mê mẩn. Trong khoảnh khắc ấy, Hugh
Prentice không chỉ là một người đàn ông nữa, mà là một thế lực của tự
nhiên không thể ngăn cản.

“Để ông ta đi đi”, Daniel nói bằng giọng mệt mỏi, cuối cùng đã đứng

dậy. “Ông ta không đáng để khiến anh phải tới giá treo cổ đâu.”

Sarah nhìn chằm chằm vào đầu gậy vẫn đang dí chặt vào họng của ngài

Ramsgate. Có vẻ nó bị nhấn về phía trước, và cô nghĩ, Không thể nào... và
rồi, nhanh như chớp, cái gậy bật ra, rời khỏi bàn tay của Hugh một phần
nghìn giây trước khi anh tóm được nó và bước tránh ra. Anh đang dồn
trọng lượng vào bên chân bị thương, nhưng có vẻ gì đó thật bảnh bao và
thanh nhã trong dáng đi khập khiễng của anh.

Anh vẫn tuyệt đẹp khi di chuyển. Người ta chỉ cần nhìn thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.