quan. Ông sẽ có được thứ mình muốn - một người thừa kế cho tước hiệu
Ramsgate - và tôi sẽ có thứ tôi muốn: sự yên bình cho gia đình tôi. Còn
Hugh...” Câu nói của cô đột ngột dừng lại khi cô nuốt xuống cảm giác đắng
ngắt đang chực trào trong họng. “Hugh không phải tự tử nữa.”
Ngài Ramsgate đứng bất động một cách khác thường. Cuối cùng ông ta
nói, “Nếu cô đồng ý kết hôn với con trai ta và không cấm nó lên giường - ta
hy vọng cô sẽ tin ta có gián điệp trong nhà cô và ta sẽ biết liệu cô có giữ
đúng cam kết của mình hay không - thì ta sẽ để yên cho anh họ của cô”.
“Mãi mãi”, Sarah nói thêm.
Ngài Ramsgate gật đầu cay đắng.
“Và ông sẽ không cố gắng liên lạc với các con của tôi.” “Ta không thể
đồng ý với điều đó.”
“Tốt thôi”, cô ưng thuận, vì cũng chẳng mong sẽ đạt được điều đó, “tôi
sẽ cho phép ông gặp chúng, nhưng chỉ khi có sự hiện diện của tôi hoặc cha
tôi, thời gian và địa điểm do tôi chọn”.
Ngài Ramsgate run lên vì giận dữ, nhưng vẫn nói, “Đồng ý”.
Sarah quay lại và nhìn Hugh chờ xác nhận.
“Về mặt này thì em có thể tin tưởng ông ấy”, Hugh bình thản nói. “Dù
độc ác nhưng ông ấy không phá vỡ lời hứa.”
Rồi Daniel nói, “Anh chưa thấy ông ta nói dối bao giờ”.
Sarah há hốc miệng nhìn anh.
“Ông ta đã nói là sẽ cố gắng giết chết anh và ông ta đã làm như thế”,
Daniel nói. “Tức là cố gắng ý.”
Miệng Sarah há hốc. “Anh đang chứng thực hộ ông ta đấy hả?”
Daniel nhún vai. “Rồi khi ông ta nói sẽ không cố gắng giết chết anh nữa
thì theo những gì anh biết, ông ta cũng giữ lời.”
“Em đã đánh anh ấy mạnh đến thế nào vậy?”, Hugh hỏi. Sarah nhìn
xuống tay. Các đốt ngón tay của cô tím bầm.
Chúa nhân từ, đám cưới của anh ấy chỉ còn cách có hai ngày nữa thôi.
Anne sẽ không bao giờ tha thứ cho cô mất.