BÍ MẬT CỦA NHỮNG NỤ HÔN - Trang 257

liên lạc với tôi hay bất kỳ thành viên nào của gia đình tôi, bao gồm cả Hugh
và bất kỳ đứa con nào mà chúng tôi có”.

“Nào xem này...”
“Ông có muốn tôi cưới anh ấy không?”, Sarah ầm ĩ ngắt lời.
Mặt ngài Ramsgate đỏ bừng vì phẫn nộ. “Cô nghĩ mình là...”
“Hugh?”, cô nói, đưa tay ra sau lưng. “Con dao?”
Anh hẳn đã cởi trói chân, bởi vì khi nói, giọng anh ở gần hơn nhiều. Cô

quay lại nhìn và anh đang đứng sau lưng cô khoảng trăm mét. Anh nói,
“Anh không chắc đó là một ý kiến hay đâu, Sarah”.

Có lẽ là anh đúng, chết tiệt thật. Cô không biết mình bị ám phải cái gì,

nhưng giờ cô giận dữ đến mức có phần muốn dùng tay không bóp cổ ngài
Ramsgate.

“Ông muốn một người thừa kế chứ gì?”, Sarah hét lên với ngài hầu tước.

“Tốt thôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để trao cho ông một đứa.”

Hugh hắng giọng, có lẽ là đang cố nhắc cô rằng cái ngày hỗn loạn này đã

khởi đầu với giả thiết về cái chết đã được cảnh báo của anh.

“Anh cũng đừng có nói gì cả”, cô giận dữ nói, quay phắt lại, chỉ ngón tay

một cách giận dữ. Anh đứng cách cô có vài bước, khẽ nắm hờ cây gậy.
“Em phát ngấy với việc anh và anh ấy” - cô hất đầu về phía Daniel, người
vẫn đang ngồi dựa lưng vào tường, ôm chặt con mắt đang nhanh chóng trở
nên thâm tím của mình - “cố giải quyết vấn đề rồi. Hai người các anh thật
vô dụng. Hơn ba năm rồi, thế mà cách duy nhất anh nghĩ ra được để duy trì
hòa bình là dọa sẽ tự tử”. Cô quay phắt sang nhìn Hugh, mắt nheo lại một
cách nguy hiểm. “Anh không được phép làm thế đâu đấy.”

Hugh nhìn cô chăm chăm cho tới khi nhận ra là mình phải nói gì đó.

“Không đâu”, anh nói.

“Tiểu thư Sarah”, ngài Ramsgate nói. “Ta phải nói cho cô biết...”
“Trật tự đi”, cô quát. “Ngài Ramsgate, tôi nghe nói ông khao khát một

người thừa kế. Hay tôi nên nói là một người thừa kế ngoài hai người mà
ông vốn có.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.