Whipple Hill, nhưng cũng biết rằng sự tùy tiện đó sẽ không được anh chị
họ của cô khoan dung. Và quan trọng hơn, chính anh cũng mệt rã rời đến
mức tất cả những gì anh có thể làm là trèo lên cầu thang và bò vào giường.
“Họ không chờ anh đâu”, Honoria nói thêm. “Daniel nói... ờ, em không
biết anh ấy nói gì, nhưng anh ấy lúc nào cũng giỏi bịa ra những cái cớ hợp
lý cho những dịp thế này.”
“Còn về mắt anh ấy?”, Hugh hỏi.
“Anh ấy đã nói rằng khi gặp Anne, anh ấy bị bầm tím một con mắt, nên
việc anh ấy bị thế khi cưới chị ấy cũng hợp tình hợp lý.”
Hugh chớp mắt. “Và Anne cho qua à?”
“Em có thể thành thật mà nói rằng em không biết”, Honoria nói bằng
giọng nghiêm nghị.
Sarah khịt mũi và đảo tròn mắt.
“Nhưng”, Honoria tiếp tục, lại nở nụ cười khi đứng dậy, “Em có thể
thành thật mà nói rằng em rất mừng vì không có mặt lúc chị ấy nhìn thấy
anh Daniel.”
Hugh dịch sang một bên khi Honoria đi ra cửa. “Một tiếng”, chị nói. Chị
dừng lại trước khi bước ra hành lang. “Hai người nên khóa cửa lại.”
Hugh giật mình ngạc nhiên. “Gì cơ?”
Honoria nuốt nước bọt một cách không thoải mái, và má cô ửng hồng.
“Người ta sẽ cho rằng Sarah đang nghỉ ngơi và không muốn bị quấy rầy.”
Hugh chỉ biết nhìn cô ấy chăm chăm vì sốc. Cô ấy đang cho phép anh
chiếm đoạt em họ mình đấy à?
Honoria chỉ mất có một giây để nhận ra hướng suy nghĩ của anh. “Em
không có ý... Ôi, vì Chúa. Hai người cũng có đủ sức để làm bất kỳ cái gì
đâu cơ chứ.”
Hugh liếc Sarah. Miệng cô đang há hốc.
“Hai người không muốn có người xông vào khi đang ở riêng với nhau
chứ”, Honoria nói, da ửng hồng như trái dâu. Cô ấy nheo mắt nhìn Hugh.
“Tuy vậy anh vẫn phải ngồi trên ghế đấy.”