BÍ MẬT CỦA NICHOLAS FLAMEL BẤT TỬ - TẬP 3: NỮ PHÙ THỦY - Trang 121

“Bọn chú đâu nói gì về hai đứa,” Flamel nói nhanh. “Không có gì liên quan

đến tụi cháu cả, thật đó. Chuyện này liên quan đến một vụ nho nhỏ chưa giải
quyết xong giữa ông Shakespeare đây với chú thôi mà.”

“Ngay bây giờ đây,” Josh vừa nói, vừa bước vào phòng, tập trung cao độ để

giữ cho giọng nói mình đều đều và ngăn không cho nó bị rung rung, “chỉ nói đến
những gì xảy ra liên quan đến tụi cháu.” Cậu nhìn thẳng vào Nhà Giả kim. “Suýt
nữa thì chú giết chết tụi cháu. Chú đã thay đổi cuộc sống của tụi cháu… kh…
khô… khô…”

“Không sửa lại được,” Sophie nói.
“Không sửa lại được,” Josh nói. “Và nếu cả hai người đang có vấn đề, thì đó

là vấn đề của chúng tôi và chúng tôi cần phải biết.”

Sophie đặt tay lên vai Josh và siết chặt để khích lệ cậu.
Palamedes cười toe, vụt lóe màu răng trắng bóng. “Anh con trai này khí khái

lắm. Tôi thích vậy đó.”

Khuôn mặt Flamel như một chiếc mặt nạ dửng dưng, nhưng đôi mắt màu

nhạt của ông tối sầm. Một đường gân máu đập mạnh trên trán. Khoanh tay trước
ngực, ông hất đầu về phía Palamedes. “Nếu cháu phải biết, vậy thì, chú không có
tranh cãi gì với Hiệp sĩ Saracen cả.” Ông lắc đầu nhẹ nhẹ, hướng về người đàn
ông nhỏ thó mặc bộ đồ bảo hộ lao động lem luốc, đứng trước cái tủ lạnh để mở,
đang kéo mấy túi trái cây ra. “Chú có một vấn đề với người này. Một vấn đề lớn
đấy.”

Shakespeare phớt lờ. “Hai bạn trẻ sẽ ăn gì nào?” ông vừa hỏi, vừa nhìn cặp

sinh đôi. “Tôi biết các bạn không muốn chút thịt nào, chúng tôi có nhiều trái cây,
mới sáng nay. Và hồi nãy Palamedes đã chọ được mấy con cá tươi ở Siêu thị Cá
Billingsgate.” Ông ném phịch mấy túi trái cây vào bồn rửa, rồi vặn nước vòi cho
chảy hết cỡ. Nước giộng ầm ầm vào cái bồn rửa bằng kim loại.

“Chỉ trái cây thôi ạ,” Sophie nói.
Palamedes nhìn hai đứa song sinh. “Cuộc tranh luận này không liên quan gì

đến hai bạn cả,” anh ta nói. “Chuyện này từ hồi mấy thế kỷ trước. Nhưng đúng,
tôi đồng ý rằng các bạn cũng bị ảnh hưởng. Tất cả chúng ta đây đều bị.” Anh ta
quay trở lại với Nhà Giả kim. “Nếu chúng ta sống sót được, vậy thì chúng ta – tất
cả chúng ta – phải dẹp qua một bên những tranh chấp cũ, những lề thói cũ chứ.
Tuy nhiên,” anh ta gầm lên, “hãy cho phép tôi đề nghị rằng chúng ta sẽ tiếp vào
sau bữa ăn đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.