“Đúng, rất giống hệ thống các chương trình trên truyền hình, nhưng không
có một máy quay nào ở đầu bên kia để truyền tín hiệu hình ảnh. Đó là một phần
nhỏ trong công nghệ của giống loài Elder,” Shakespeare nói thêm, “một món quà
từ chủ nhân của hắn. Tôi tin rằng đó là những thấu kính hữu cơ được kích hoạt
bởi năng lượng từ luồng điện của hắn.”
“Vậy chuyện gì xảy ra?” Flamel ngạc nhiên thốt lên.
Shakespeare mỉm cười, môi mím chặt. “Tôi đã đánh cắp vật đó của hắn vào
đêm tôi chạy trốn mất biệt. Tôi có ý giữ nó cho riêng mình và biết đâu thậm chí
có thể dùng nó chống lại hắn. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng nếu vật đó nối kết Dee
với chủ nhân của hắn, thì rất có thể cũng kết nối chủ nhân của hắn với tôi. Tôi
bèn vất nó xuống dòng song Thames ở Southwark, gần nơi mà sau này tôi xây
dựng nên nhà hát Globe.”
“Không biết liệu bây giờ nó có còn ở đó không vậy cà,” Flamel lẩm bẩm.
“Chắc chắn nó đã biến mất bên dưới hàng thế kỷ phù sa và bùn đất. Nhưng
đừng bao giờ bận tâm đến chuyện đó nữa; Dee có thể - và đã – dùng bề mặt có độ
bóng cao hơn để bói cầu – gương soi, kính bên cửa sổ, mắt kính, đồ pha-lê được
chà bóng – nhưng rồi hắn khám phá ra rằng chất lỏng hoạt động tốt hơn. Bằng
cách tác động luồng điện vào một thứ chất lỏng ấy, làm cho nó phản chiếu được
và sử dụng nó để nhìn vào người hoặc nơi chốn nào đó từ bên kia quả địa cầu
hoặc từ những thời kỳ và nơi chốn khác. Nếu đủ thời gian và sự chuẩn bị, thậm
chí hắn còn có thể nhìn vào các Vương quốc Bóng tối gần nhất. Hắn cũng có thể
sử dụng nó để nhìn thấy xuyên qua mắt của các loài thú hoặc loài chim. Lúc ấy
những con vật này trở thành các thám tử của hắn.”
“Hắn thật là lạ lùng.” Flamel vừa tán thành, vừa lắc đầu kinh ngạc. “Giá mà
hắn chịu làm việc với chúng ta, chống lại các Elder Đen tối.”
“Tay tiến sĩ thường sử dụng nước suối tinh khiết, dù tôi từng biết hắn có lần
dùng tuyết, nước đá, rượu vang hoặc ngay cả bia nữa. Bất kỳ chất lỏng nào cũng
sẽ làm được.” Chồm người tới trước, Shakespeare vỗ vỗ vào cái khung nhựa màu
đen bọc quanh màn hình máy tính. “Và ở đây chúng ta có gì… ngoài cái chất thể
lỏng này?”
Đôi mắt nhàn nhạt của Nhà Giả kim mở rộng ra và ông từ từ gật đầu. Từ bên
dưới cổ áo thun của mình, ông rút ra một cặp kính kẹp mũi mà ông vẫn mang trên
một sợi dây đeo quanh cổ rồi gắn nó ngay lên mũi. “Tất nhiên rồi,” ông thì thầm.
“Và thuộc tính của chất tinh thể lỏng này có thể được biến đổi bằng việc nạp vào