BÍ MẬT CỦA NICHOLAS FLAMEL BẤT TỬ - TẬP 3: NỮ PHÙ THỦY - Trang 135

Nỗi vui mừng trong giọng nói của Nicholas làm bà muốn nghẹt thở. Nữ Phù

thủy chớp mạnh cho những giọt nước mắt trôi ra, rồi tập trung hết sức vào chồng,
bà xem xét ông từng chút một. Những đường hằn trên trán ông đã sâu hơn, có
những vết nhăn mới quanh khóe mắt và quanh mũi, túi mắt tím thẫm và tóc ông
đã nhuốm bạc, nhưng mọi thứ ấy không thành vấn đề: ông vẫn đang còn sống là
tốt rồi. Bà cảm thấy có gì đó tận bên trong người bà giật thót lên rồi lại nới lỏng
ra. Con nhân sư đã mắng nhiếc chế giễu bà rằng Nicholas đã tiêu rồi; Morrigan
bảo Nicholas đã được thả ra ở Paris. Perenelle hầu như rất sợ, thậm chí không
dám nghĩ đến Nicholas và những gì có thể xảy ra cho ông; trông ông có già đi
thật, chắc chắn là vậy rồi; đầy vẻ mệt mỏi, hẳn nhiên; nhưng rất hoạt bát!

Cậu con trai, Josh, cũng ở đó, ngay đằng sau Nicholas. Trông cậu cũng khá

mệt mỏi. Vầng trán lấm lem vấy bẩn và tóc tai bù xù, nhưng rõ ràng dường như
cậu mạnh mẽ hơn. Bà không thấy bóng dáng Sophie. Còn Scathach đâu nhỉ?
Perenelle giữ cho gương mặt mình không biểu lộ cảm xúc khi bà nhìn sang người
đàn ông đang ngồi bên cạnh chồng mình. Người này trông hơi quen quen.

“Tôi nhớ mình lắm,” Nicholas nói. Ông giơ bàn tay phải lên, ngón tay xòe

ra. Cả nửa thế giới chợt biến đâu mất, Perenelle bất giác làm theo động tác ấy,
ngón tay bà vừa khớp với những ngón tay của ông. Bà cẩn thận không chạm vào
tấm mạng nhện, ý thức rằng bếu lỡ chạm vào, chắc bà sẽ làm vỡ kết nối mất.

“Mình bình yên vô sự chứ?” Giọng Nicholas chỉ nhỉnh hơn tiếng thì thầm

một chút, và hình ảnh ông rung rinh khi tấm mạng dập dờn trong cơn gió thổi vào
theo cánh cửa để mở trong ở cuối dãy hành lang.

“Tôi không suy suyển gì và mạnh khỏe,” bà nói.
“Nhanh lên, Perry, không có nhiều thời gian đâu. Mình đang ở đâu đó?”
“Không xa nhà lắm; tôi đang ở Alcatraz. Còn mình?”
“E rằng đang ở ngoài mặt trận xa hơn mình nhiều. Tôi đang ở London.”
“London à! Morrigan bảo tôi rằng mình ở Paris mà.”
Nicholas mỉm cười. “À, nhưng đó là chuyện hôm qua; hôm nay tôi đã ở

London rồi, nhưng không lâu đâu, nếu tôi có thể cải thiện được tình hình. Mình
có thể rời hòn đảo được không?”

“Rủi thay là không thể.” Bà mỉm cười buồn bã. “Đây là hòn đảo của Dee.

Có một con nhân sư được thả ra trong các hành lang nhà tù, nhiều xà-lim đầy rẫy
những bọn quái thú, còn biển khơi thì lại bị các Nữ thần Biển canh giữ sít sao.”

“Cứ ở yên đó: tôi sẽ đến cứu mình,” Nicholas nói chắc nịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.