BÍ MẬT CỦA NICHOLAS FLAMEL BẤT TỬ - TẬP 3: NỮ PHÙ THỦY - Trang 250

Chương 42

Chiếc taxi đầy những vết sẹo và móp méo phóng xuống Millbank, xẹt ngang

Tòa nhà Nghị viện Anh rồi dừng lại nơi một cột đèn giao thông và ngay lập tức,
một người lang thang đầu bù tóc rối râu ria bờm xờm quấn mình trong cả mấy
lớp quần áo lèn người ra khỏi hàng rào chắn bằng kim loại và vội vã đến bên
chiếc xe. Nhúng ống lăn vào một cái thùng nhựa màu xanh lơ, ông ta lăn cái ống
từ bên này qua bên kia tấm kính chắn gió đã nứt nẻ của chiếc taxi và kéo rê nó
qua qua lại lại ba lần thật nhanh tay, tẩy sạch đi vết bùn và lớp bụi của bọn Wild
Hunt đọng lại trên mặt kính một cách thành thạo. Palamedes quay hạ tấm kính
cửa sổ xuống và thò tay đưa ra cho ông già ấy đồng hai bảng tiền keng. “Có vẻ
như đêm nay cả hai chúng ta đều làm việc trễ, ông già nhỉ. Ông khỏe chứ?”

“Ấm và khô cùng với thức ăn đầy bụng, Pally. Tôi còn đòi hỏi gì hơn nữa

chứ? Không cần gì nữa, thật sự là vậy. Ngoại trừ có lẽ là một con chó. Tôi thích
có một con chó.” Giọng ông ta cất cao và rơi vào một giai điệu ngân nga kỳ lạ.
Người lang thang khịt khịt hít mạnh, mũi nhăn lên với vẻ ghê tởm. “Dừng lại
xem! Có cái gì bốc mùi ghê quá. Tôi nghĩ chắc ông đã cán phải cái gì đó. Đánh
cược là nó dính vào gầm xe rồi. Tốt nhất là tẩy sạch nó đi, bằng không ông sẽ
không rước được nhiều khách đâu.” Ông ta cười lớn, nghe như có chất lỏng ùng
ục trong ngực ông. Ông ta hấp háy mắt như người bị cận thị, thình lình chợt nhận
ra rằng có hành khách ngồi ở băng sau của chiếc taxi. “Ấy chết, tôi không nhìn
thấy họ ngồi đó.” Ông ta cúi sát người xuống Palamedes và nói giọng khàn khàn
nhưng là một lời thì thầm nghe rất rõ, “Cứ cho là họ không nhạy cảm với mùi.”

“Ồ, họ biết đó là cái gì mà, ổn thôi,” Palamedes nói nhẹ nhàng. Đèn tín hiệu

đổi sang màu xanh lá và anh ta kiểm tra kính chiếu hậu, nhưng không có gì đằng
sau nên anh ta cứ đậu nguyên nơi giao lộ, để máy xe chạy không. “Đó là tàn dư
của bọn Wild Hunt. Hoặc chí ít cũng là cái thứ đó không nhanh đu kịp tránh
đường cho xe tôi chạy qua.”

“Bọn Wild Hunt hả?” Người lang thang cà ngón tay cái lên cạnh kính, quệt

một chút bụi cám và đưa lên miệng. Cái lưỡi hồng hồng thè ra khỏi mớ râu ria rối
bù, nếm nếm. “Ông dính một chút của người Hittite, trộn lẫn với một tên La Mã
và một chút của bọn Magyar*.” Ông ta phun ra phì cười. “Tên quái dị có sừng
vẫn tưởng lão là bậc thầy của bọn đi săn chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.