BÍ MẬT CỦA NICHOLAS FLAMEL BẤT TỬ - TẬP 3: NỮ PHÙ THỦY - Trang 70

nhỏ li ti ngập sâu đến mắt cá chân. Khi hết thảy mọi chuyện này qua đi, bà phải
đem đốt đôi giày của mình đi mới được, bà quyết định thế. “Những con ruồi là
những thứ gây chết người. Mấy con nhện của bà bị chết sạch khi cắn vào mấy
con ruồi kia. Bọn ruồi được sai đến đây để giết đạo quân của bà đó.”

“Và chúng đã thành công,” Areop-Enap nói với vẻ buồn buồn. “Chết quá

nhiều, quá là nhiều…”

“Những con ruồi tấn công bà cũng chứa độc,” Perenelle nói tiếp. “Từng con

một, vết cắn của chúng không thể nhận ra, nhưng Lão Nhện ạ, bà đã bị cắn cả
triệu lần – thậm chí có lẽ đến cả tỷ.”

Con mắt duy nhất đang mở của Areop-Enap nhấp nháy từ từ khép lại. “Quý

bà Perenelle, tôi phải tự chữa lành cho mình. Điều đó có nghĩa là tôi phải ngủ.”

Perenelle bước tới gần bên bà nhện khổng lồ và gạt những các xác khô của

con ruồi chết ra khỏi lớp lông màu tim tím của bà ấy. Chúng vỡ tan thành bụi khi
bà chạm đến. “Ngủ đi, Lão Nhện,” bà nói dịu dàng. “Tôi sẽ canh gác cho bà.”

Areop-Enap bước đi loạng choạng vụng về vào góc phòng. Hai cái chân

khổng lồ của bà ta quét một phần sàn nhà cho sạch xác nhện và ruồi, và rồi bà ta
cố quay ra một cái mạng. Nhưng sợi tơ rất mỏng, bé xíu như cọng chỉ và hơi bạc
màu. “Bà đã làm gì mấy con ruồi vậy?” Areop-Enap vừa hỏi, vừa ráng sức tạo ra
nhiều mạng nhện hơn.

“Đưa chúng về phương nam, đuổi theo một mùi hương tàn khốc.” Perenelle

mỉm cười. Bàn tay phải của bà lóe sáng, luồng điện của bà chiếu sáng rực và cái
mạng nhện mỏng dính của Areop-Enap đột nhiên lớn ra và dày lên. Lão Nhện đặt
mình vào góc phòng trong cái tổ của bà ta và bắt đầu quay tơ quấn quanh chính
người mình.

“Về đâu vậy?” Areop-Enap chợt hỏi. Con mắt mở ra duy nhất của bà ta gần

như nhắm lại khít rịt, và Perenelle có thể nhìn thấy vô số những vết thương đang
rỉ nước xuất hiện trên thân mình sinh vậy ấy do những vết cắn chứa độc.

“Bãi rác San Francisco.”
“Không mấy con sẽ đến được đó…” Areop-Enap triệu trạo, “vì có nhiều thứ

sẽ làm chúng sao lãng. Bà đã cứu mạng tôi, Quý bà Perenelle.”

“Thì bà cũng cứu mạng tôi mà, Lão Nhện.” Trái banh khổng lồ làm bằng

mạng đã gần hoàn thành. Tơ đã bắt đầu hóa cứng như đá rồi, chỉ còn một cái lỗ
nhỏ trên đỉnh thổi. “Bây giờ ngủ đi,” Perenelle ra lệnh, “ngủ và mau khỏe nhé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.