BÍ MẬT CỦA NICHOLAS FLAMEL BẤT TỬ - TẬP 4: KẺ CHIÊU HỒN - Trang 32

nó ở Woodstock đấy.” Ông than. “Không phải.” Perenelle sửa lại. “Anh
mua nó ở một cửa hàng đồ cũ tại Đại lộ Ventura cách đây mười năm.” “À.”
Nicholas cầm chiếc áo bị hỏng lên một lần nữa. “Em chắc chứ?” “Chắc
chắn. Anh chưa hề tới Woodstock.” “Không sao?” Nicholas ngạc nhiên.
“Anh không đi vì Jethro Tull quyết định không đi còn Joni Mitchell thì
ngược lại. Anh nói như vậy phí thời giờ lắm.” Perenelle mỉm cười. Bà đang
bận rộn với mấy cái khóa ở chân giường. “Thật ra, anh nói dễ đến vài lần
ấy chứ.” “Vậy chắc anh nhầm lẫn gì đó.” Ông nhìn quanh phòng ngủ và
dấn bước lên sàn phòng. “Anh nghĩ chúng ta không nên ở đây lâu. Sàn
phòng có thể bị sập bất kỳ lúc nào.” “Một chút nữa thôi.” Chiếc khóa bé
bằng bàn tay mở ra và Perenelle mở nắp. Mùi thoang thoảng của hoa hồng
và các loại gia vị kì lạ tràn ngập không khí. Nicholas tới bên vợ mình và
quan sát trong khi bà cẩn thận bỏ lớp hoa hồng phủ lên lớp da bên dưới. “
Anh có nhớ lần cuối ta đóng chiếc hộp này không?” Bà hỏi khẽ, vô tình
chuyển sang tiếng Pháp. o, người bạn cũ của ta.” Bà lẩm nhẩm. Nicholas
rùng mình. “Thứ đồ đáng tởm.” “À ha, nhưng nó đã cứu mạng chúng ta
hơn một lần rồi.” Perenelle nói, quấn cái roi quanh eo mình, sợi roi cuộn
tròn ngoài chiếc quần jeans trông giống như một cái đai vậy. Phần cán của
nó thì nằm dọc chân phải của bà. “Nó được làm từ những con rắn trên đầu
Medusa,” Nicholas nhắc nhở. “Em còn nhớ hôm đó chúng ta suýt chết như
thế nào không?” “Về cơ bản thì, chúng ta không chết được,” Perenelle nói.
“Ả chỉ đông cứng luồn điện của chúng ta…” “… rồi biến ta thành đá,”
Nicholas nói nốt. “Dù sao thì,” Perenelle cười tươi, vỗ nhẹ vào chiếc hộp
gỗ, “ chúng ta đã lấy được thứ ta muốn, và cũng đáng xem bộ mặt của
Gorgon khi ta trốn thoát lắm chứ.” Chạm vào chiếc rương, bà lại kéo ra một
cái hộp khác. “Cái này là của anh.” Nicholas chà bàn tay đột nhiên ướt đầm
của ông vào quần. Không hề bước tới lấy chiếc hộp từ vợ mình, ông khẽ
hỏi : “Perry, em chắc chứ?” Đôi mắt xanh của nữ phù thủy trở ánh lên sự
cứng rắn. “Chắc về chuyện gì ạ?” Bà đáp lời. Bà bước đi thật duyên dáng,
chiếc hộp gỗ được nâng niu trong cánh tay bà. “Chắc về chuyện gì?” bà lại
hỏi, sự tức giận hiện rõ trong giọng nói. “Chúng ta đang chờ đợi điều gì,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.