“Tôi chỉ nghe qua về cô ta thôi,” Machiavelli nói. “Cô ta có tệ như người
ta nói không?”
“Tệ hơn,” Billy nói, gật đầu vui vẻ. “tệ hơn, rất, rất nhiều. Đừng bao giờ
tin cô ta.”
Dee và Dare vẫn đi sau. Machiavelli để ý Dee đang nói chuyện gì đó
quan trọng với người phụ nữ. Khuôn mặt cô ta như một chiếc mặt nạ, đôi
mắt xám cùng màu với màu đá xây nên sàn và tường khu này. Cô ta để ý
Niccolo đang nhìn cô và giơ tay lên vẻ hiểu biết. Dee nhìn lên, mùi chứng
thối trong chốc lát sộc vào khu buồng giam, mạnh hơn cả mùi lũ quái vật
đang ngủ. Machiavelli quay đi trước khi Dee thây ông ta đang cười. Ông ta
vui vì biết mình vẫn khiên Pháp sư người Anh e ngại.
“Vậy, nếu ông còn tò mò, ông nên nhìn vào những xà lim,” Billy kết
thúc. “Nhưng ông không làm thế. Như vậy, ông phải đang nghĩ tới chuyện
gì quan trọng hơn.”
“Ấn tượng đấy,” Machiavelli đồng tình. “Lý lẽ của cậu khá logic, trừ một
điều.”
“Cái gì?”
“Kỳ lạ là những con quái vật kia không còn làm tôi sợ nữa. Sự thật,
chúng cũng chỉ là một giống loài – những họ hàng gần của chúng , những
Elder và Thế Hệ Kế Tiếp mới luôn khiến tôi sợ.” Ông hất hàm về phía các
xà lim. “Những sinh vật tội nghiệp kia bị tách biệt vì chúng cần sống sót và
ăn uống. Đó là bản năng của chúng, bản năng thì luôn dễ đoán. Nhưng con
người, mặt khác, lại có khả năng thách thức tự nhiên. Con người là loài duy
nhất hủy hoại thế giới. Quái vật chỉ sống trong hiện tại, nhưng loài người
lại có thể sống trong tương lai, đặt kế hoạch cho con cháu mình, những kế