Giờ Aoife ở đâu? Chị ấy vẫn ở Vương quốc Bóng tối trái đất chứ?
Scathach nhắm mắt lại và tập trung nghĩ tới chị. Trong vài lần hiếm hoi
trước đây, thi thoảng cô cũng nhìn thoáng qua những không gian và con
người. Cô không biết liệu mình có kết nối gì với cô chị song sinh không.
Nhưng lần này cô không thấy gì...chỉ một màn đen trống rỗng. Nữ Chiến
binh nhíu mày. Nếu cô đang kết nối với chị, thì liệu đó có phải cái chị cô
đang thấy không? Scathach cảm thấy khá rõ rằng cô đang đứng trong một
không gian tối đen mênh mông...nhưng cô không chỉ có một mình. Còn có
thứ khác ở đây nữa. Có thứ gì đó đang di chuyển trong không gian này.
Thứ gì đó to lớn, biết phun xì xì, kêu lục cục. Thứ gì đó cổ xưa và độc ác.
Dù cô không chịu nổi cái nóng của núi lửa, cô vẫn thấy rùng mình.
Chị cô gặp rắc rối ư? Đó hầu như là chuyện không tưởng. Aoife ít nhất
cũng nguy hiểm chết người như Bóng Tối. Chị ấy nhanh nhậy và tàn nhẫn,
chị ấy không biết xót thương cho con người...trừ một người duy nhất: Niten
–Miyamoto Musashi. Bóng tối vô thức gật đầu. Kiếm sĩ sẽ biết chị gáo cô ở
đâu. Có thể - chỉ là có thể thôi – và nếu cô sống sót – cô sẽ tới gặp Niten và
nhờ anh ta gửi tin cho Aoife. Có thể, chỉ là có thể thôi, đây là lúc để hàn
gắn mối quan hệ.
Scathach ngả người nhìn lên bầu trời tối dần. Màu xanh nhạt đã chuyển
sẫm sang màu tím, những ngôi sao đầu tiên bắt đầu nhấp nháy trên bầu trời.
Cô hầu như có thể nhận ra tất cả.
Một luồng sáng đỏ thẫm vụt qua khiến cô chú ý.
Lúc đầu cô nghĩ đó là sao băng; nhưng sau đó cô nhận ra đó là một
vinama đang chuyển động êm ru trên bầu trời, phản chiếu ánh sáng đỏ từ
nham thạch bên dưới. Hết cái này rồi cái kia tiếp nối. Bản năng sống sót
khiến cô đứng bật dậy, ở phía bên kia núi lửa cô thấy Saint-Germain cũng