“Tôi chắc.” Mars hít một hơi nữa. “Còn một người nữa.” Mặt ông cau
vào vì kinh tởm. “Ờ, đó là mùi tanh của Nereus.”
Prometheus đi khỏi bàn nướng mang theo hai đía, một chồng đống
hamburger, đĩa kia đứng mấy cái xích xích nhỏ được xiên que qua.
Sophie quan sát Mars cứng đơ người lại khi Prometheus bước tới. Rồi cô
thấy Tsagaglalal vươn tay ra nắm lấy tay Mars. Bà lão hạ giọng nhưng cô
gái vẫn nghe thấy. “Ngươi là khách trong nhà ta. Ta muốn ngươi cư xử cho
phải phép.”
“Tất nhiên, thưa lệnh bà,” Mars lầm bầm. Ông hất đầu về phía
Prometheus đang cười đáp lại. “Có chuyện gì với tóc ông thế?” ông ta hỏi.
“Tôi già đi,” Prometheus nói. “Tôi thấy là không giống ông.” Ông đưa
hai đĩa thức ăn ra. Ai cũng lắc đầu trừ Mars và Hel. Mars cầm một cây xúc
xích nhỏ lên, ngửi mùi thơm của nó và nhấm nháp từng chút. “Đây là loại
thức ăn thật sự đầu tiên của tôi trong suốt cả thiên niên kỷ,” ông thừa nhận.
Hel vươn người và mở miệng. Cái lưỡi dài đen xì thò ra và cuốn lấy
miếng bánh hamburger dày. Cô lôi tất cả vào mồm. Hai cái răng nanh thòi
ra xé tan nó ra. Nước trái cây và nước mắt đen chảy xuống cằm khi cô ta
cười với Sophie. “Tôi không ăn chay.”
“Tôi đoán là thế rồi,” Sophie nói nhìn nhanh sang chỗ khác, và dằn cơn
buồn nôn xuống.
“Chú làm cái đó tái cho cháu đó,”
“Chú vẫn nhớ à,” Hel khàn khàn nói.