Tsagaglalal xoa tay Sophie. “Ta biết. Sophie à, cháu đừng đánh giá ông
ấy bằng trí nhớ của Bà phù thủy, hoặc bằng những gì ông ấy buộc phải làm
ở Paris. Khi Danu Talis sụp đổ, Mars đã ở lại tới phút cuối để giúp những
nô lệ loài người an toàn. Ông là là những người cuối cùng còn ở lại đảo.”
Sophie lại nhìn Mars. “Bà phù thủy nhớ đến ông như một con quỷ.”
“Đúng là thế. Ta đã là thế. Nhưng là do thanh Clarent đầu độc ta,” Mars
nói. “Nó làm thay đổi tính cách ta. Giờ em trai cháu đang cầm nó. Trừ khi
cháu lấy được nó khỏi tay cậu ấy không thì nó cũng sẽ biến đổi cậu ấy.”
“Tôi sẽ lấy nó đi,” Sophie thuần khiết nói, rồi giọng cô trở nên run rẩy.
“Tôi biết cậu ấy ở đâu.”
“Ở Alcatraz. Cháu nên nhớ cậu ấy và ta có mối kết nối.” Ông cúi đầu và
nhắm mắt, lỗ mũi phập phùng vì đang hít một hơi sâu. “Ta có thể ngửi thấy
mùi cậu ta và những người ở cùng cậu ta: Dee và Machiavelli, một người
bất tử có mùi như cây xô thơm...”
“Đó là Virginia Dare,” Tsagaglalal nói.
Odin, Hel và Chim Ưng Đen nối đuôi đi qua sân và đứng quanh Mars
khi ông nói.
“...còn một người nữa, một người đàn ông, trẻ, có mùi ớt đỏ,” ông tiếp
tục.
“Đó là bạn tôi, Billy the Kid,” Black Hawl nói ra.
“Ông có chắc Pháp sư ở trên đảo không?” Odin hỏi, giọng khàn khàn,
mỗi từ thốt ra đều nặng nhọc.