Cảm giác tuyệt vọng khiến cô mệt mỏi: bụng cô quặn thắt và cô họng cô
khô rát. Em sinh đôi của cô, em trai nhỏ của cô, đã làm điều cậu từng hứa
không bao giờ làm: cậu đã rời xa cô. Những giọt nước mắt rơi, cô sụt sùi,
người cô run lên khiến cô không thở nổi.
“Cô sẽ khiến người khác để ý đấy,” Niten thì thầm. Anh bước lại gần
Sophie hơn và nhẹ nhàng đặt tay trái lên mu bàn tay phải của cô. Đột nhiên
cô bé thấy xung quanh mình rộn lên mùi cay cay của trà xanh và cô đột
nhiên thấy bình tĩnh. “Anh cần em phải dũng cảm lên Sophie à. Người
mạnh có thể sống sót nhưng người dũng cảm chiến thắng.”
Cô gái hít một hơi thật sâu và nhìn vào đôi mắt nâu của Niten. Cô bàng
hoàng và choáng váng vì thấy chúng cũng đong đầy nước mắt. Kiếm sĩ
chớp mắt và giọt nước mắt chảy xuống hai bên gò má.
“Em không phải người duy nhất mất đi người mình thương yêu trong
ngày hôm nay,” Niten lại nhẹ nhàng nói tiếp. “Anh biết Aoife hơn bốn trăm
năm nay. Cô ấy là...” Anh dừng lại và nét mặt anh giãn ra. “Cô ấy khiến
người khác tức điên, xấu tính, hách dịch, ích kỷ và ngang ngạnh...nhưng
rất, rất thân thiết với tôi.” Khói xanh xám cặn xoắn bốc lên từ tòa nhà đang
cháy và chui vào trong đám đông.
Sophie theo dõi những người đang quan sát quay mặt đi vì khói, ho vì
khói xông vào cổ họng. Nhiều người bắt đầu khóc vì khói và bụi bay làm
cay mắt họ thành ra Niten khóc không hề bị để ý.
“Anh yêu chị ấy,” Sophie thì thầm.
Anh gật đầu nhẹ. “Cô ấy cũng yêu anh theo cách của mình, dù cô ấy
không bao giờ thừa nhận.” Bàn tay của Kiếm sĩ nắm chặt lấy tay cô bé, và
khi anh nói, có chút gì đó trong sáng và duyên dáng của tiếng Nhật thời trai
trẻ của anh. “Nhưng cô ấy không chết.” Anh khẳng định. “Thậm chí các