đặt lòng bàn tay lên cánh cửa trắng định đẩy vào, nhưng thay vào đó cô lại
nhẹ nhàng hỏi.
“Cháu vào được không?”
“Cứ tự nhiên,” Prometheus dịu dàng đáp.
Sophie đẩy cửa bước vào phòng.
Dù cô đã tới ngôi nhà này hơn mười năm nay, Sophie chưa bao giờ bước
vào trong phòng ngủ của dì. Cả cô lẫn em trai cô đều luôn tò mò về nó.
Cánh cửa luôn luôn khóa, và cô nhớ có một lần cô cố nhìn qua lỗ khóa,
nhưng chỉ thấy có cái gì treo đằng sau cửa, che mất lối vào. Josh thậm chí
còn thử trèo lên cây để nhìn qua cửa sổ nhưng cành cây bị gẫy. May là bụi
hồng của dì Aunes đã đỡ cho cậu, dù cậu bị xước xát từ đầu tới chân. Dì
Agnes không nói gì khi lau rửa vết thương bằng dung dịch màu xanh có
mùi gắt, dù tụi sinh đôi biết bà đã đoán ra chúng cố làm cái gì. Hôm sau
một tấm rèm xuất hiện ở cửa sổ phòng bà.
Sophie luôn nghĩ nó sẽ mang phong cách thowiff kỳ Victoria, với những
đồ gỗ màu tối nặng nề, sẽ có một đồng hồ tròn lớn đặt trên bệ lò sưởi,
tường đầy những bức ảnh khung gỗ, chiếc giường lớn, với những chiếc gối
thêu ren, ga giường dườm dà và chiếc chăn bông xấu xí.
Cô bị choáng vì sự giản dị của căn phòng. Một chiếc giường đơn được
đặt ở chính giữa căn phòng sơn trắng. Không có bức ảnh nào mà chỉ có hộp
bằng gỗ nhám và đánh bóng loáng treo trên tường đựng những tạo tác của
người xua. Sophie đoán đấy là những món quà từ ba mẹ cô dành cho dì
Agnes: đầu giáo, đồng xu, đồ nữ trang, hạt cườm và mặt dây chuyển xanh
hình con bọ hung. Thứ duy nhất có màu bên cạnh con bọ hung là chiếc
găng tay treo trên cửa sổ đầu giường. Trên tường là hai hình lục giác đặt
lồng vào nhau, giữ đúng chỗ nhờ đây đăng ten vàng. Hai các đều làm được