CHƯƠNG MƯỜI BẢY
Isis và Osiris tay trong tay như bất cứ một đôi tình nhanh nào đang
thưởng ngoạn cảnh tối, hai người đi dọc theo Quai de Montebello trên bờ
sông Sein thành phố Paris. Bên trái họ chính là điểm đến của họ, nhà thờ
Đức bà đang tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.
“Đẹp,” Isis nói, sử dụng ngôn ngữ có trước khi các pha ra ông trị vì Ai
Cập.
“Quá đẹp,” Osiris gật đầu, ánh lửa như một chất lỏng trên đầu ông. Ông
ta tháo chiếc kính mát treo ở cổ áo phông trắng. Isis vẫn đeo kính, và hai
hình ảnh thu nhỏ của nhà thơ đang phản chiếu trên chiếc kính đen.
Dù giờ đã là mười giờ tối nhưng vẫn còn rất nhiều du khách đang đi
quanh các danh lam nổi tiếng – có khi còn nhiều hơn bình thường. Những
bức tượng đã bị phá hủy đầu tuần rồi đã thu hút sự quan tâm của giới
truyền thông thế giới. Một vài bản báo cao đã cho rằng đây là hành động
của phe khủng bố hoặc bọn quá khích nào đó, một số khác nói đây là kết
quả của quá trình ấm lên toàn cầu và sói mòn axit, nhưng hầu hết các tờ báo
đều nêu lên một câu chuyện đơn giản. Những bức tượng đó đã được tạc vào
tòa nhà hơn sáu trăm năm trước. Chỉ là vẫn đề thời gian trước khi nó lở ra.
“Em thích Vương quốc Bóng tối này,” Isis đột ngột nói. “Luôn luôn là
thế giới em thích. EM rất thích được kiểm soát nó lần nữa.”
“Sớm thôi,” Osiris đồng tình. “Mọi thứ sẽ về đúng chỗ của nó.”
Isis nắm lấy tay chồng để nhấn mạnh. “Anh có nhớ lúc chúng ta làm ra
thế giới này không?”