"Tôi sao!" Virginia Dare chớp mắt ngạc nhiên.
Osiris gật đầu. "Cô đấy."
Isis ngồi tại chỗ vặn người quay lại nhìn Sophie và Josh. "Hãy đi với
Virginia. Cha con và ta sẽ trở lại ngay, sau đó chúng ta sẽ ăn một bữa cơm
gia đình và trò chuyện tiếp. Chúng ta sẽ trả lời mọi câu hỏi của các con, ta
hứa đấy. Có nhiều điều tuyệt vời dành sẵn cho các con. Các con sẽ được
mọi người biết đến như là người Vàng người Bạc. Các con sẽ được tôn
sùng. Các con sẽ thống trị. Bây giờ thì đi đi, hãy đi đi."
Cặp song sinh rời khỏi chỗ, bước ra đi vào bầu không khí buổi chiều
muộn. Hai đứa hít thở sâu, xua sạch khỏi phổi mùi ô zôn kim loại khô khốc
của chiếc vimana. Khu chợ đầy tràn hàng ngàn thứ mùi kỳ lạ và hoàn toàn
không chút dễ chịu: trái cây - một số đã bị hư thối - gia vị nước ngoài và
quá nhiều những thân thể không tắm rửa nhồi nhét sát nhau.
"Các người định đi đâu?" Virginia hỏi Osiris.
Elder dừng lại nơi lối ra của chiếc vimana. "Chúng tôi phải đến cung
điện, và tôi không muốn mang bọn trẻ vào chốn nguy hiểm," ông ta nói.
Ông chỉ tay hướng về một tháp hình chóp màu vàng kim vút lên qua những
mái nhà. Trên đầu tháp nhọn ấy là một lá cờ phấp phới, đính vào lá cờ là
vật gì đó trông như một con mắt trang trí công phu. "Đó là nhà chúng ta.
Hãy tới đó. Chờ chúng ta." Ông ta nhìn quanh quảng trường. Phần lớn các
chủ quầy hàng đều quay lại nhìn chằm chặp vào người đàn ông cao ráo đầu
để trọc. Không phải ai cũng giấu được vẻ ghê tởm trên khuôn mặt họ.
Không ai đón gặp ánh mắt ông. "Sẽ không ai làm hại các con," ông nói lớn,
giọng vang dội khắp quảng trường. "Không một ai ngay cả thử cũng không.
Họ biết sự báo thù của ta là thật sự khủng khiếp." Ông chồm tới đặt một
bàn tay lên bờ vai trái của Virginia. Tức khắc, cô ả hất đi ngay. "Hãy bảo vệ
con ta người bất tử," ông ta nói khẽ. "Nếu có bất cứ điều gì xảy đến cho hai
đứa, ta sẽ không hài lòng đâu đấy. Mà cô cũng không nốt."
Virginia Dare nhìn trân trân vào đôi mắt màu xanh lơ của Elder. Ông ta
mới là người hạ ánh mắt xuống trước. "Tôi không thích mấy lời đe dọa đó,"
cô ả lào thào.