BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 122

Daisy tung đại quả bóng lên không trung, và Evie quyết tâm vung gậy thật
mạnh. Một cảm giác thỏa mãn chạy khắp người Annabelle khi cô thấy cây
gậy đập trọn quả bóng. Nó phóng vút vào không khí, lên tận nhánh cây sồi
xa xa. Cả bọn liền hò reo hoan hỉ vì cú đập tuyệt vời. Bị sốc trước việc
mình vừa làm được, Evie nhảy dựng lên la hét, “Tôi làm được rồi! Tôi làm
được rồi!”

“Chạy qua mấy cái giỏ!” Annabelle hét toáng và chạy vụt lại Castle Rock.
Evie hân hoan chạy quanh sân Rounders dựng tạm, bóng chiếc áo trắng bay
phấp phới. Khi Evie chạm vào Castle Rock thì ba cô gái kia tiếp tục nhảy
nhót hét hò chẳng vì lý do nào khác ngoài cái hiện thực là họ trẻ trung, khỏe
mạnh và tự hào về bản thân mình.

Bất thình lình, Annabelle có cảm giác một bóng người đen thẫm đang tiến
nhanh lên đồi. Cô im bặt khi biết chắc là có một, không phải, hai người
đang cưỡi ngựa tiến vào cánh đồng cỏ khô. “Có người đến,” cô nói. “Hai
người cưỡi ngựa. Nhanh lên, tìm quần áo lại đây!” Giọng nói thấp đầy cảnh
giác của cô cắt ngang sự vui sướng của ba cô gái kia. Họ đứng nhìn nhau
trân trân, mắt mở to rồi hốt hoảng hành động. La hét ầm ĩ, Daisy và Evie
chạy trối chết về phía đống tàn tích của buổi cắm trại, nơi họ để quần áo.

Annabelle dợm bước theo sau, nhưng chợt khựng lại và bất ngờ quay qua
khi những vị khách không mời ra lệnh cho lũ ngựa dừng vó ngay sau lưng
cô. Cô thận trọng đối mặt với họ, cố ước lượng mức độ nguy hiểm mà họ có
thể tỏ ra. Ngẩng lên nhìn, cô cảm thấy một cơn ớn lạnh rụng rời khi nhận ra
họ là ai.

Ngài Westcliff... và tệ hơn nữa... Simon Hunt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.