BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 124

Tiếp nhận lời giải thích đó, Hunt lập tức quay mặt đi, nhưng cô đã kịp thấy
thấp thoáng một điệu cười nhăn nhở. “Vì chưa bao giờ thử nên tôi buộc
phải tin lời em thôi.”

Sau lưng, Annabelle nghe thấy Daisy đang đổ lỗi cho Lillian. “Nghe chị
nên em cứ nghĩ là không có ai lui tới cánh đồng này cả.”

“Người ta bảo chị vậy mà.” Lillian đáp, giọng nghèn nghẹt khi cô bước vào
khung váy rồi cúi xuống nâng nó lên.

Bá tước, người im lặng từ đầu đến giờ, lúc này mới lên tiếng, ánh mắt anh
ta vẫn thận trọng nhìn về phía cảnh vật đằng xa. “Thông tin của cô chính
xác đấy, thưa tiểu thư Bowman,” anh ta điềm tĩnh nói. “Cánh đồng này
thường không có ai.”

“À, vậy thì sao các người lại ở đây?” Lillian hỏi giọng kết tội, như thể cô,
chứ không phải Westcliff, là chủ nhân khu đất vậy.

Câu hỏi khiến Bá tước quay phắt lại. Anh ta ném cho cô gái người Mỹ một
cái liếc mắt ngờ vực trước khi ngoảnh mặt đi lần nữa. “Sự có mặt của chúng
tôi chỉ là do tình cờ,” Westcliff đáp lạnh tanh. “Hôm nay tôi muốn thăm thú
lãnh địa phía Tây Bắc của tôi.” Anh ta nói từ của tôi rất nhẹ nhàng nhưng
có nhấn trọng âm rõ ràng. “Ông Hunt đây và tôi đang đi dạo trên con đường
nhỏ thì nghe thấy tiếng hét của các cô. Chúng tôi nghĩ tốt hơn hết là nên tìm
hiểu xem sự thể thế nào và dự định sẽ giúp đỡ nếu thấy cần. Tôi không biết
các cô đang sử dụng cánh đồng này cho... cho...”

“Mặc-quần-bó-gối-chơi-Rounders,” Lillian vừa tiếp lời vừa cho tay vào ống
tay áo.

Xem ra Bá tước không thể lặp lại cái cụm từ kỳ cục đó. Anh ta quay ngựa
bỏ đi và nói cộc lốc ra phía sau. “Tôi dự định sẽ xóa trí nhớ ngắn hạn trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.