BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 144

“Được thôi,” Hunt làm bộ nghiêm túc nhưng điệu cười cứ lấp lánh trong đôi
mắt màu cà phê sâu thẳm. “Tôi nghĩ là mình có thể bị thuyết phục không
nói cho ai về điệu nhảy mừng chiến thắng hết sức gây sốc của em, tiểu thư
Peyton ạ. Với sự khích lệ thích hợp.”

Annabelle im lặng, hàng mi hạ thấp trong lúc cân nhắc nên nói thế nào cho
phải. Một khi đã nói ra là không rút lại được. Lạy Chúa, tại sao cô lại phải
là người mua sự im lặng của Simon Hunt cho một trận Rounders ngu ngốc
mà ngay từ đầu cô đã không muốn chơi? “Nếu ông là một quý ông,” cô lẩm
bẩm, “thì điều này là không cần thiết.”

Một tràng cười bị kìm nén làm giọng anh khàn đi và không còn đều đều
được nữa. “Không, tôi không phải là một quý ông. Nhưng tôi buộc phải
nhắc cho em nhớ tôi không phải là người chạy nhảy trong tình trạng bán
khỏa thân trên cánh đồng chiều nay.”

“Ông im miệng đi được chứ?” cô rít qua kẽ răng. “Ai đó sẽ nghe thấy mất.”

Hunt quan sát cô với vẻ thích thú mê hoặc, đôi mắt tối sẫm hoang dại. “Đưa
ra lời đề nghị tốt nhất của em đi, tiểu thư Peyton.”

Nhìn đăm đăm vào một điểm cố định trên bức tường xa xa đằng sau vai
anh, Annabelle cất giọng nghèn nghẹn trong lúc vành tai bốc khói còn tóc
thì thiếu điều cháy sém. “Nếu ông hứa giữ im lặng về trận Rounders... thì
tôi sẽ để ông hôn tôi.”

Sự im lặng khó hiểu tiếp theo sau tuyên bố của cô thật sự không thể chịu
đựng nổi. Buộc mình phải nhìn lên, Annabelle thấy rằng mình đã làm Hunt
bất ngờ. Anh đang trừng mắt nhìn cô như thể cô vừa nói một thứ tiếng xa lạ
nào đó, và anh vẫn chưa hiểu hết nghĩa của nó.

“Một nụ hôn,” Annabelle mở lời, dây thần kinh của cô gần đứt đến nơi vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.