BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 147

“Nếu viễn cảnh đó làm cô khiếp sợ đến vậy...” Lillian mở lời.

“Không phải vậy đâu,” Annabelle cáu gắt vì đau. “Mắt cá chân của tôi.
Sáng nay tôi bị trật chân, giờ đi không được nữa.”

“Sao cô không nói sớm.” Lillian lập tức quan tâm hỏi han. Cánh tay mảnh
khảnh của Lillian bỗng chốc trở nên cứng cáp mạnh mẽ không ngờ khi cô
vòng tay qua lưng Annabelle. “Daisy, chạy đến cánh cửa gần nhất và giữ nó
mở trong khi bọn chị lách ra ngoài.”

Hai chị em giúp Annabelle ra ngoài, còn cô thì chùi găng tay lên phần trán
đẫm mồ hôi. “Tôi nghĩ mình sắp bệnh rồi,” cô rên rỉ, nước miếng ứa ra, cổ
họng bỏng rát. Chân cô đau như bị bánh xe ngựa cán qua. “Ôi, Chúa ơi,
không thể nào. Tôi không thể nôn vào lúc này được.”

“Sẽ ổn thôi,” Lillian vừa nói dứt khoát vừa dẫn cô đến cạnh một bụi hoa
trồng sát bậc tam cấp. “Không ai thấy cô đâu. Cô muốn nôn thì cứ nôn đi.
Daisy và tôi sẽ ở đây chăm sóc cô.”

“Đúng đó,” Daisy đồng tình sau lưng Annabelle. “Những người bạn đúng
nghĩa không bao giờ ngại phải giật tóc bạn mình trong lúc cô ấy điên điên.”

Nếu một cơn buồn nôn nữa không ập tới thì Annabelle đã phì cười rồi. May
thay, tối nay cô không ăn nhiều lắm, vậy nên quá trình này diễn ra chóng
vánh. Dạ dày cô lộn ngược lên, và cô không còn lựa chọn nào khác ngoài
chịu thua. Thở hổn hển và chúi đầu vào bụi hoa, cô rên rỉ yếu ớt, “Tôi xin
lỗi. Tôi thật sự xin lỗi, Lillian...”

“Đừng có vớ vẩn,” cô gái người Mỹ đáp lại bằng giọng điệu điềm tĩnh. “Tôi
mà bị vậy thì cô cũng làm như tôi thôi đúng không?”

“Tất nhiên tôi sẽ... nhưng chắc cô thì không đời nào ngớ ngẩn thế này...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.