BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 149

Chương 12

Đang xây xẩm mặt mày nên Annabelle không chú ý đến những chuyện xảy
ra xung quanh mà cứ thế nhận chiếc khăn sạch vừa được dúi vào tay mình.
Ơn Chúa nó không có mùi gì ngoại trừ ít mùi bột hồ phảng phất. Sau khi lau
xong gương mặt đẫm mồ hồi rồi đến miệng, Annabelle cố đứng thẳng
người đối diện với người mới đến. Dạ dày đang đau thắt của cô lại chầm
chậm lộn ngược lên lần nữa khi nhìn thấy Simon Hunt. Có vẻ anh đã theo
sau cô ra hàng hiên kịp lúc để chứng kiến cơn nôn ọe bẽ bàng của cô. Ôi cô
muốn chết cho xong. Giá mà cô có thể êm ái tắt thở ngay lúc này và mãi
mãi chôn vùi hình ảnh Simon Hunt thấy cô ói mửa trong bụi hoa thì tốt biết
mấy.

Gương mặt của Hunt vẫn điềm nhiên như không, ngoại trừ vết lõm giữa hai
hàng chân mày. Anh nhanh nhẹn đưa tay ra đỡ khi cô lảo đảo trước mặt.
“Chiểu theo thỏa thuận mới đây của chúng ta,” anh lẩm bẩm, “thì việc này
là không hay ho lắm, thưa tiểu thư Peyton.”

“Ôi, đi đi,” Annabelle rên rỉ, nhưng cơ thể cô lại dựa hẳn vào thân hình
chắc chắn rắn rỏi của anh khi một làn sóng mệt mỏi khác tràn qua người.
Cô nhét chiếc khăn vào miệng và thở bằng mũi, rồi dần dần cảm giác khó
chịu cũng trôi qua. Nhưng một cơn yếu ớt khác mà cô chưa từng cảm thấy
trong đời tiếp tục tràn qua, và cô biết nếu anh không ở đó thì có lẽ cô đã lăn
đùng ra đất mất rồi. Lạy Chúa lòng lành, cô bị cái gì thế không biết?

Hunt ngay lập tức nhích người để dễ dàng đỡ lấy cô. “Tôi đã nghĩ nhìn em
thật xanh xao,” anh nhận xét, dịu dàng vén một lọn tóc đang phủ lên khuôn
mặt ướt đầm đìa của cô. “Có chuyện gì vậy, em yêu? Chỉ do dạ dày của em,
hay em còn bị đau ở đâu khác?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.