BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 150

Đâu đó sâu thẳm bên trong một Annabelle đang khổ sở bất ngờ giật bắn
mình vì sự âu yếm kia, chưa kể một quý ông thì không bao giờ được nói ra
một bộ phận bên trong của phụ nữ. Tuy nhiên, lúc này cô quá yếu, không
thể làm gì khác ngoài bám vào vạt áo choàng của Hunt. Tập trung vào câu
hỏi của anh, cô nghĩ về cảm giác hỗn loạn bên trong cơ thể khó chịu của cô,
“Tôi đau khắp người,” cô thì thầm. “Đầu, bụng, lưng... nhưng đau nhất là ở
mắt cá chân.”

Khi nói, cô nhận ra môi mình tê dại. Cô liếm môi để kiểm tra và phát hoảng
vì không thấy cảm giác gì nữa. Nếu không quá hoang mang đến vậy thì ắt
hẳn cô đã nhận ra Hunt đang nhìn cô theo một cách anh chưa từng nhìn
trước đây. Sau này Daisy sẽ miêu tả chi tiết về việc Simon Hunt đã bảo bọc
cô ra sao khi anh đứng ôm cô trong vòng tay. Còn bây giờ thì Annabelle
quá rã rời nên không thể cảm nhận thêm điều gì khác ngoài cơn mệt mỏi
toàn thân.

Lillian vừa nói dứt khoát vừa bước nhanh đến tách Annabelle ra khỏi vòng
tay ôm ghì của Hunt, “Cảm ơn ông đã cho mượn khăn. Ông có thể đi được
rồi, chị em tôi đủ sức chăm sóc tiểu thư Peyton.”

Phớt lờ cô gái người Mỹ, Hunt vẫn giữ nguyên tay mình quanh người
Annabelle, mắt nhìn đăm đăm vào gương mặt trắng bệch của cô. “Sao em
lại bị đau mắt cá chân?” anh hỏi.

“Trận bóng, tôi nghĩ thế...”

“Tôi không thấy em uống gì suốt bữa tối,” Hunt sờ trán cô, tìm kiếm dấu
hiệu cơn sốt. Cử chỉ ấy quá sức riêng tư và gần gũi. “Em có uống gì khác
không?”

“Nếu ý ông là chất cồn hay rượu nhẹ thì không,” cơ thể Annabelle đang dần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.