BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 152

Sau một thoáng ngập ngừng căng thẳng và giận dữ, Lillian quay gót đi về
phía cửa phòng khiêu vũ.

Daisy lộ rõ vẻ kinh hoàng. “Tôi không nghĩ là từng có ai dám nói chuyện
kiểu đó với chị tôi. Ông là người dũng cảm nhất mà tôi từng gặp đó ông
Hunt.”

Hunt cúi xuống đưa tay ra sau đầu gối Annabelle. Anh nâng bổng đôi chân
run rẩy của cô một cách dễ dàng, váy cô phát ra tiếng sột soạt. Annabelle
chưa từng được đàn ông bế bao giờ, cô không thể tin nổi là chuyện này lại
đang thực sự xảy ra. “Tôi nghĩ... tôi có thể đi được,” cô cố gắng nói.

“Em sẽ không xuống nổi hết cái bậc tam cấp đâu,” Hunt thẳng thừng. “Hãy
cho phép tôi thể hiện tinh thần nghĩa hiệp. Em có thể vòng tay qua cổ tôi
được không?”

Annabelle vâng lời, cảm thấy biết ơn vì sức nặng đã giảm bớt trên mắt cá
chân nóng rát. Chịu thua sự cám dỗ được tựa đầu vào vai anh, cô vòng tay
trái qua cổ anh. Khi anh bế cô xuống bậc thang đá của hàng hiên, cô có thể
cảm thấy những nhóm cơ giật giật bên dưới lớp áo sơ mi anh mặc.

“Tôi không nghĩ ông có lại có tinh thần nghĩa hiệp,” cô nói, răng đánh lập
cập khi một cơn rùng mình khác ập đến. “Tôi ng...nghĩ ông là một tên vô lại
cơ đấy.”

“Tôi không biết mọi người lấy cái ý tưởng đó ở đâu,” anh đáp, liếc xuống
nhìn cô vẻ giễu cợt. “Từ xưa đến giờ tôi cứ bị hiểu lầm suốt.”

“Tôi vẫn nghĩ ông là một tên vô lại.”

Hunt cười khùng khục và dịch chuyển cơ thể cô để cô dễ chịu hơn trong tay
mình. “Rõ ràng cơn bệnh không làm sút giảm sức phán đoán của em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.