BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 151

ngất lịm, như thể tứ chi cô đã thoát khỏi sự kiểm soát của não bộ. “Tôi có
uống một ít trà giải cảm trong phòng.”

Bàn tay ấm áp của Hunt di chuyển xuống mặt cô, dịu dàng lướt qua đường
cong nơi gò má. Cô thấy lạnh run người trong bộ váy ướt đẫm mồ hôi, toàn
thân sởn gai ốc. Cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người anh, cô gần như
không kiềm chế nổi cái cảm giác bức thiết được vùi mặt vào áo choàng của
anh như một con thú khốn khổ. “Tôi l...lạnh,” cô thì thầm, cánh tay anh tự
động ghì lấy cô chặt hơn.

“Dựa vào tôi đi,” anh lẩm bẩm, tay anh khéo léo xoay trở mở áo choàng
trong lúc vẫn vỗ về những cơn co giật của cô. Anh bao bọc cô trong chiếc
áo choàng mang hơi ấm tỏa ra từ da, và cô ú ớ phát ra một tiếng cảm ơn.

Nhấp nhổm khó chịu vì thấy bạn mình bị một kẻ đáng ghét ôm chặt, Lillian
bực bội nói, “Xem này, ông Hunt, chị em tôi...”

“Tìm bà Peyton đi,” Hunt cắt ngang bằng giọng ra lệnh. “Và nói với ngài
Westcliff rằng tiểu thư Peyton cần một bác sĩ. Anh ấy sẽ biết phải cử ai
đến.”

“Ông định làm gì vậy?” Lillian dò hỏi, rõ ràng là không quen bị người khác
ra lệnh.

“Tôi sẽ đưa cô Peyton đi theo lối đi dành cho người giúp việc phía bên
hông ngôi nhà. Em cô sẽ đi cùng chúng tôi để tránh bất cứ tình huống đáng
tiếc nào đó có thể xảy ra.” Hunt trả lời, mắt anh nheo lại.

“Điều đó cho thấy ông chẳng biết gì về sự đúng mực cả!” Lillian cáu kỉnh.

“Tôi không định tranh cãi với cô. Cô hãy cố làm gì đó có ích đi, được chứ?
Đi đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.