BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 153

“Sao ông còn giúp tôi khi tôi đã bảo ông đi chết đi?” cô thì thầm.

“Tôi có hứng thú bẩm sinh là được chăm sóc sức khỏe cho em. Tôi muốn
em ở trong tình trạng tuyệt vời khi tôi thu nợ.”

Khi Hunt xuống bậc thang một cách nhanh lẹ và nhịp nhàng, cô cảm nhận
được sự duyên dáng uyển chuyển qua từng bước chân anh - không phải như
một vũ công mà giống một con mèo đang rình mồi. Mặt họ sát nhau,
Annabelle thấy hàng râu được cạo rất sát không thể che giấu một lớp lông
tơ đen nhánh trên da anh. Muốn dựa vào anh vững vàng hơn, Annabelle
vươn tay lên ôm cổ anh chặt hơn, cho đến khi đầu ngón tay cô chà lên đám
tóc xoăn nhẹ sau gáy anh. Tiếc là mình mệt quá, cô nghĩ. Nếu không bị lạnh
run, choáng váng và yếu ớt quá thì mình sẽ rất thích được bế thế này
.

Ra tới con đường nhỏ men theo rìa lâu đài, Hunt dừng lại đợi cho Daisy lên
trước dẫn đường. “Cánh cửa phòng người làm,” anh nhắc Daisy, và cô gái
gật đầu.

“Vâng, tôi biết cái nào mà,” Daisy liếc qua vai ra phía sau vì cô đi trước.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô căng thẳng lo lắng. “Tôi chưa từng nghe một
cái mắt cá chân bị bong gân có thể làm dạ dày bị đau,” cô nhận xét.

“Tôi nghi ngờ còn gì khác nữa ngoài một mắt cá chân bị bong gân,” Hunt
đáp.

“Ông có nghĩ là do trà giải cảm không?” Daisy hỏi.

“Không, trà không gây ra phản ứng như thế này. Tôi đang nghĩ đến một
nguyên nhân khác, nhưng tôi không thể kiểm chứng được chừng nào chúng
ta đến phòng tiểu thư Peyton.”

“Ông định ‘kiểm chứng’ ý tưởng đó như thế nào?” Annabelle nhăn nhó hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.