BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 154

“Tất cả những gì tôi muốn là được xem xét mắt cá chân của em thôi,” Hunt
cười. “Chắc chắn tôi xứng đáng được làm chuyện đó vì đã bế em đi hết ba
tầng lầu.”

Cầu thang không là cái gì với anh. Khi họ đến tầng ba, nhịp thở của anh vẫn
không thay đổi. Annabelle ngờ rằng anh có thể bế cô giống thế này thêm
mười lần nữa mà không đổ một giọt mồ hôi. Khi cô nói câu đó với anh thì
anh dửng dưng đáp. “Tôi đã dành phần lớn thời niên thiếu để kéo bò và heo
trong cửa hàng của cha tôi. Bế em thích hơn nhiều.”

“Ngọt ngào quá,” Annabelle uể oải lẩm bẩm, mắt vẫn nhắm nghiền. “Mọi
phụ nữ đều mơ được nghe ai đó bảo mình được yêu thích hơn một con bò
chết.”

Tiếng cười rạo rực trong ngực anh, và anh xoay người để tránh cho chân cô
khỏi va vào khung cửa. Daisy mở cửa cho họ và lo lắng đứng nhìn Hunt bế
Annabelle đến chiếc giường thêu kim tuyến.

“Chúng ta đến nơi rồi,” anh nói, đặt cô xuống và với tay lấy thêm một cái
ghế để cố định cô trong tư thế nửa ngồi nửa nằm.

“Cảm ơn,” cô thì thào, nhìn vào đôi mắt có hàng mi thật dày ngay bên trên
đôi mắt mình.

“Tôi muốn xem chân em.”

Có vẻ như trái tim cô bị khựng lại khi nghe câu nói xúc phạm đó. Khi nhịp
tim trở lại bình thường thì nó vẫn yếu nhưng lại rất hối hả. “Tôi thà đợi cho
đến khi bác sĩ đến còn hơn.”

“Tôi không xin phép em đâu.” Phớt lờ sự phản đối của Annabelle, Hunt
chạm tay vào mép váy của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.