BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 156

sức khéo léo, đầu ngón tay anh nhẹ như bông, nhưng da cô quá nhạy cảm
nên một sự đụng chạm nhẹ nhất cũng gây ra cơn đau không thể chịu nổi.
“Nằm yên đi em,” anh thì thầm, kéo hết chiều dài mảnh vải ra khỏi cái chân
run rẩy của cô.

Cắn môi, Annabelle quan sát đầu anh cúi xuống sát mắt cá chân của cô.
Anh thận trọng lật nó qua, cố gắng không chạm vào cô nhiều hơn cần thiết.
Rồi anh ngồi bất động, đầu vẫn cúi xuống sát chân cô. “Đúng như tôi nghĩ.”

Chúi người về trước, Daisy nhìn vào chỗ trên mắt cá chân của bạn mà Hunt
đang chỉ. “Những dấu nhỏ đó là gì vậy?”

“Vết cắn của rắn vipe,” Hunt đáp cộc lốc. Anh xắn tay áo để lộ bắp tay vạm
vỡ rậm lông.

Hai cô gái choáng váng liếc anh. “Tôi bị rắn cắn á?” Annabelle sửng sốt
hỏi. “Nhưng làm thế nào? Khi nào? Không thể thế được. Tôi phải cảm thấy
chứ... đúng không?”

Hunt thò tay vào túi áo choàng đang quấn quanh người cô tìm kiếm gì đó.
“Có những trường hợp lúc bị cắn người ta không để ý. Vào thời điểm này
trong năm thì những khu rừng ở Hampshire đầy rắn. Chắc nó xảy ra khi em
ra ngoài chiều nay.” Tìm được thứ mình muốn, anh lôi ra một con dao gấp
rồi bật nó ra.

Annabelle trợn mắt cảnh giác, “Ông đang làm gì vậy?”

Nhặt tất của cô lên, Hunt cắt nó ra làm đôi. “Làm dây buộc vết thương.”

“Ông luôn mang theo mấy thứ này bên người ư?” Cô vẫn thường nghĩ anh
giống kẻ cướp, và giờ thấy anh xắn áo, tay lăm lăm con dao thì cảnh tượng
đó lại càng sống động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.