BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 157

Ngồi cạnh bên chân đang duỗi ra của cô, Hunt lật váy cô lên tận đầu gối rồi
buộc mảnh vải bên trên mắt cá. “Hầu như lúc nào cũng mang,” anh nhăn
nhó nói, tập trung vào công việc. “Là con trai ông hàng thịt nên tôi có mối
quan tâm sâu sắc với dao kéo.”

“Tôi chưa từng nghĩ...” Annabelle ngưng lại và thở dốc vì cơn đau nơi lớp
lụa vừa thít chặt.

Hunt lập tức nhìn cô, mặt anh căng thẳng. “Tôi xin lỗi,” anh nói, cẩn thận
buộc nửa dây vải còn lại xuống dưới vết thương. Anh nói chuyện để làm cô
sao nhãng trong lúc cột chặt miếng gạc thứ hai. “Chuyện này là kết quả của
mấy đôi dép chết tiệt mỏng dính khi ra ngoài. Chắc em đã giẫm phải một
con rắn đang tắm nắng... và khi nó thấy những mắt cá chân xinh đẹp như
thế này thì nó quyết tâm gặm thử.” Anh ngừng lại và lầm bầm gì đó nghe
giống như, “Tôi không thể trách tội nó vì chuyện đó.”

Chân cô run run và nóng rát, làm mắt cô ngân ngấn nước. Vật lộn với nguy
cơ òa khóc hết sức mất thể diện, Annabelle bấu chặt tấm ga trải giường dày
cộm bên dưới. “Tại sao mắt cá chân của tôi chỉ bắt đầu đau dữ dội trong khi
tôi đã bị cắn từ đầu giờ chiều?”

“Phải nhiều giờ sau nọc độc mới phát tác,” Hunt liếc sang Daisy. “Tiểu thư
Bowman, cô rung chuông gọi người hầu, bảo họ rằng chúng ta cần cỏ vấn
vương hãm nước và nước nóng. Ngay lập tức.”

“Vấn vương là cái cây gì?” Daisy ngờ vực hỏi.

“Một loại cỏ dại mọc ở hàng rào. Bà quản gia luôn có một đống loại cỏ ấy
trong ngăn tủ từ lúc ông làm vườn bị cắn năm ngoái.”

Daisy răm rắp làm theo, tạm thời bỏ hai người ở riêng một lúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.