BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 158

“Chuyện gì đã xảy ra với người làm vườn,” Annabelle hỏi qua hai hàm răng
lập cập. Cô vẫn tiếp tục run rẩy như thể vừa bị nhúng vào nước đá vậy.
“Ông ta có chết không?”

Nét mặt Hunt không đổi, nhưng cô đánh hơi thấy câu hỏi của mình đã làm
anh giật mình. “Không,” anh dịu dàng nói và xích lại gần. “Không, em
yêu...” Nắm lấy bàn tay run lẩy bẩy của cô, anh dịu dàng sưởi ấm từng ngón
một. “Rắn ở Hampshire không tiết ra đủ nọc độc để giết bất cứ thứ gì lớn
hơn con mèo, hoặc một con chó nhỏ.” Ánh mắt anh nhìn cô âu yếm. “Em sẽ
khỏe thôi. Những ngày tới có lẽ vô cùng khó chịu, nhưng sau đó em sẽ hồi
phục như bình thường.”

“Không phải ông đang cố tỏ ra tử tế đấy chứ?” cô lo lắng hỏi.

Cúi xuống gần Annabelle, Hunt hất vài lọn tóc đang dính vào trán bết mồ
hôi của cô. Mặc dù bàn tay anh rất to lớn nhưng anh chạm vào cô lại thật
nhẹ nhàng và dịu dàng. “Tôi chưa từng nói dối chỉ vì muốn tử tế,” anh thì
thầm và mỉm cười. “Một trong nhiều thói xấu của tôi.”

Sau khi đã hướng dẫn người hầu xong xuôi, Daisy vội vàng quay lại. Mặc
dù cô có nhướn mày khi nhìn thấy Hunt cúi sát xuống Annabelle nhưng cô
cũng không rảnh mà bình luận. Thay vì thế cô hỏi, “Chúng ta có nên rạch
vết thương cho chất độc chảy ra không?”

Annablle ném cho Daisy cái liếc mắt cảnh giác và càu nhàu, “Đừng gợi ý
cho ông ta chứ Daisy!”

Hunt ngẩng lên thật nhanh rồi đáp, “Không phải với vết cắn của rắn vipe.”
Mắt anh nheo lại khi hướng sự tập trung sang Annabelle, nhận thấy hơi thở
của cô nhanh và ngắn. “Có khó thở không?”

Annabelle gật đầu, cố hít không khí vào buồng phổi dường như đang bị teo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.