BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 162

Annabelle liếm môi và phát hiện ra mình vẫn chưa cảm nhận được nó. “Mặt
tôi tê liệt rồi,” cô rệu rạo nói và bỏ tay anh ra.

Hunt ngẩng đầu lên với nụ cười của một người đàn ông vừa phát hiện ra
điều gì đó không hề ngờ tới ở bản thân. “Cỏ vấn vương sẽ giúp em,” anh
chạm vào một bên cổ cô, ngón cái của anh lướt nhẹ dọc quai hàm của cô
bằng một điệu bộ có thể là vuốt ve. “Chúng làm tôi nhớ...” Anh liếc ra sau
lưng như thể vừa chợt nhớ ra Daisy vẫn đang trong phòng. “Tiểu thư
Bowman, tay giúp việc chết tiệt đã đem...”

“Đây rồi,” cô gái tóc đen nói, đi từ cửa vào với một cái khay vừa được
mang đến. Hình như cả hai người đều mụ mị đến nỗi không nghe thấy tiếng
gõ cửa của người hầu. “Người giúp việc đã mang cỏ vấn vương đến, loại
cây gì mà có mùi gớm ghiếc thế không biết, và một lọ nhỏ mà anh ta gọi là
‘phương thuốc của sự dũng cảm’. Hình như bác sĩ đã đến và sẽ lên lầu trong
vài phút nữa, điều này có nghĩa ông phải đi rồi, ông Hunt.”

Quai hàm anh siết chặt. “Chưa được.”

Ngay bây giờ,” Daisy khẩn thiết. “Ít nhất ông hãy đợi ở bên ngoài. Vì lợi
ích của Annabelle. Cô ấy sẽ bị mất danh dự nếu có ai thấy ông ở đây.”

Hunt quắc mắt rồi nhìn xuống Annabelle, “Em có muốn tôi đi không?”

Thật lòng cô không muốn. Thậm chí cô còn có một ham muốn vô lý là cầu
xin anh ở lại. Ôi, sự đời thay đổi mới quái đản làm sao, giờ cô lại ao ước
một kẻ mình luôn ghét bỏ ở lại bên cạnh. Nhưng vì một lý do nào đấy
không rõ, những phút vừa qua đã tạo ra một sợi dây liên hệ mỏng manh
giữa họ, và cô rơi vào tình huống khó xử không biết nên nói “có” hay
“không”. “Tôi sẽ tiếp tục thở,” cuối cùng cô thì thầm. “Ông nên đi đi.”

Hunt gật đầu. “Tôi sẽ đợi ở lối vào.” Anh đáp cộc cằn nói rồi đứng dậy khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.