BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 161

Chậm thôi. Đúng rồi. Đúng rồi.” Bằng cách nào đó, sức ép dịu dàng của
bàn tay anh trên ngực cô đã giúp cô dễ chịu hơn, như thể anh có sức mạnh
buộc phổi cô trở lại nhịp điệu bình thường. “Em sẽ qua được giai đoạn khó
khăn nhất ngay thôi,” anh nói.

“Ồ, tuyệt quá,” cô cố gắng đáp lại bằng giọng điệu chua chát, nhưng nỗ lực
đó khiến cô bị nghẹn và nấc cụt.

“Đừng cố gắng nói chuyện, chỉ cần hít thở. Thở sâu vào... Ngoan lắm.”

Dần dần Annabelle lại thở bình thường, và cơn hoảng sợ cũng tan đi. Anh
đã đúng... Sẽ dễ hơn nếu cô không cố vùng vẫy. Tiếng thở hổn hển đứt
quãng của cô quyện lẫn với giọng nói êm ái như thôi miên của anh. “Đúng
rồi,” anh thì thầm. “Đúng cách đó.” Tay anh tiếp tục di chuyển chậm rãi,
vòng vòng trên ngực cô. Không có vẻ gì gợi tình trong cái đụng chạm của
anh, thật ra thì cô giống một đứa trẻ đang được anh vỗ về hơn. Annabelle
rất kinh ngạc. Ai có thể mơ được rằng Simon Hunt lại có lúc tử tế như thế
này?

Lòng tràn ngập cảm giác nửa biết ơn nửa bối rối, Annabelle lần tìm bàn tay
to lớn đang di chuyển hết sức dịu dàng trên ngực cô. Cô quá yếu ớt nên cử
chỉ đó đòi hỏi cô phải dốc toàn bộ sức lực. Tưởng cô đang cố hất tay mình
ra, Hunt định rụt tay, nhưng khi cảm thấy những ngón tay của cô vòng
quanh hai ngón tay mình thì anh đứng yên bất động.

“Cảm ơn ông,” cô thì thầm.

Cái chạm tay làm Hunt sững sờ thấy rõ, như thể vừa có một luồng điện
chạy khắp người anh. Anh nhìn những ngón tay mảnh khảnh níu lấy tay
mình như nhìn một câu đố hóc búa mà anh đang cố tìm lời giải. Vẫn bất
động như thế, anh muốn kéo dài khoảnh khắc này, hàng mi của anh hạ thấp
để che giấu biểu hiện trên khuôn mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.