BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 198

suy nghĩ thầm kín nhất. Liếm đôi môi khô khốc, cô thử một lần nữa và kinh
ngạc khi thấy mình làm được. “Simon...”

“Gì em?” Một đợt căng thẳng mới tràn khắp thân hình cao lớn rắn rỏi của
anh và cùng lúc đó, tay anh vuốt ve mái đầu cô với một vẻ dịu dàng trìu
mến nhất có thể.

“Làm ơn... đưa tôi về phòng.”

Hunt nhìn cô, đôi môi anh thoáng mỉm cười. “Em yêu, tôi sẽ đưa em đến
tận Timbuktu nếu em muốn.”

Đúng lúc đó, người đàn ông còn lại ngoài hành lang cũng đến gần bọn họ,
và dù không bất ngờ gì nhưng Annabelle vẫn thấy mất hết tinh thần khi thấy
người đó là Bá tước Westcliff.

Bá tước liếc nhìn cô vẻ khó chịu như thể nghi hoặc tình huống này đã được
cô sắp đặt vậy.

“Tiểu thư Peyton,” Westcliff quả quyết nói. “Tôi cam đoan với cô là cô
không cần phải đi hết hành lang mà không có ai tháp tùng thế này. Nếu
không có ai giúp cô thì cô chỉ cần rung chuông gọi người hầu.”

“Tôi đã làm vậy rồi thưa ngài,” Annabelle phản pháo, cố thoát khỏi Simon
nhưng anh không chịu bỏ cô ra. “Tôi đã rung chuông và đợi ít nhất mười
lăm phút mà không ai đến cả.”

Westcliff săm soi bằng ánh mắt ngờ vực lộ liễu. “Không thể như thế. Người
hầu của tôi luôn có mặt bất cứ khi nào được gọi.”

“À, vậy có vẻ như hôm nay là ngoại lệ,” Annabelle cáu kỉnh. “Có lẽ chuông
bị hỏng. Hoặc có lẽ người hầu của ngài...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.