BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 196

nhiên, bây giờ cô khá chắc chắn là mình có thể tự xoay xở vượt qua quãng
đường ngắn trở về phòng.

Phớt lờ những tia sáng lập lòe nhảy nhót trước mắt như đom đóm,
Annabelle bước từng bước thật ngắn và cẩn thận rời khỏi phỏng. Cô áp sát
vào tường phòng khi cần chỗ dựa. Kỳ quặc làm sao, cô chua xót nghĩ, chỉ
riêng việc này cũng làm cô thở hổn hển như vừa chạy cả dặm rồi. Giận dữ
vì tình trạng yếu đuối của bản thân, cô buồn bã tự nhủ đáng ra mình nên
uống hết tách trà cỏ vấn vương hồi nãy. Tập trung vào từng bước chân về
phía trước, cô lần lần đi dọc hành lang đầu tiên, cho tới khi gần đến lối rẽ
sang phía Đông của lâu đài, chỗ phòng cô. Bỗng nhiên cô dừng lại vì nghe
thấy một giọng trầm ấm vang lên từ hướng khác.

Chết tiệt. Thật hết sức mất thể diện nếu bị bắt gặp trong tình trạng này.
Thầm cầu nguyện giọng đó là của hai người hầu, Annabelle dựa người vào
tường và đứng yên không động đậy. Vài sợi tóc dính trên gò má và trán ướt
đẫm mồ hôi.

Hai người đàn ông băng ngang lối đi trước mặt cô, quá chú tâm vào cuộc
nói chuyện đến mức không nhận thấy cô đứng đó. Thở phào nhẹ nhõm,
Annabelle nghĩ thế là mình sắp thoát nạn.

Nhưng cô không may đến vậy. Một trong hai người bất chợt liếc về phía cô,
và mọi sự chú ý của anh ta ngay lập tức dồn vào một chỗ. Khi người đó đến
gần cô, dù chưa nhìn rõ mặt nhưng Annabelle đã nhận ra dáng điệu uyển
chuyển nam tính trong những sải chân dài mạnh mẽ.

Có vẻ số mệnh của cô là mãi mãi phải làm trò ngớ ngẩn trước mặt Simon
Hunt. Thở dài, Annabelle bật lưng khỏi tường và cố chỉnh sửa tư thế, cho
dù hai chân cô đang run lẩy bẩy.

“Xin chào, ông Hunt...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.