BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 197

“Em đang làm gì vậy?” Hunt cắt ngang khi đến trước mặt cô. Nghe có vẻ
anh đang bực bội, nhưng khi Annabelle ngẩng lên nhìn thì cô chỉ thấy trong
mắt anh sự quan tâm. “Tại sao em lại đứng một mình giữa hành lang thế
này?”

“Tôi đang về phòng mình,” Annabelle vừa mở lời thì anh đã choàng một
tay trên vai cô, tay còn lại vòng qua thắt lưng. “Ông Hunt, không cần
đâu...”

“Em yếu như một con mèo con,” anh thẳng thừng. “Đáng lẽ em phải thông
minh hơn mà biết không được đi đâu một mình trong tình trạng này chứ.”

“Không có ai ở đó để giúp tôi cả,” Annabelle gắt gỏng. Đầu quay mòng
mòng, cô vô thức dựa vào Hunt, để mặc anh đỡ mình. Vòm ngực anh vạm
vỡ và rắn rỏi, áo khoác của anh mát lạnh và mềm như lụa trên má cô.

“Mẹ em đâu?” Hunt vẫn không tha, đưa tay vén một lọn tóc của cô ra sau.
“Nói tôi biết đi, tôi sẽ...”

“Không!” Annabelle nhìn lên anh với vẻ cảnh giác tức thì, những ngón tay
mảnh khảnh của cô bấu chặt vào tay áo choàng của anh. Lạy Chúa, có chết
cô cũng không cần Simon Hunt đi tìm bà Philippa khi mà có lẽ bà đang ở
trong tình trạng chết tiệt với lão Hodgeham. “Đừng tìm bà,” cô nói dứt
khoát. “Tôi... tôi không cần ai cả. Tôi có thể tự về phòng, nếu ông bỏ tôi ra.
Tôi không muốn...”

“Được rồi,” Hunt thì thầm, tay anh vẫn choàng qua người cô rất chắc chắn.
“Yên lặng nào, tôi sẽ không tìm mẹ em. Vậy nhé.” Tay anh tiếp tục vuốt ve
tóc cô một cách dịu dàng và kiên trì.

Cô chuồi khỏi tay anh, cố thở đều. “Simon,” cô thì thầm, hơi bất ngờ vì đã
gọi tên riêng của anh, vì cô chưa từng nghĩ đến việc này dù là trong những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.