BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 201

vào căn phòng buồn chán đến phát ốm. “Cảm ơn ông, ông Hunt.” Lo lắng
tự hỏi bao giờ mẹ mới quay lại, cô liếc qua căn phòng trống vắng rồi quay
lại chỗ Hunt.

Dường như ánh mắt xuyên thấu của anh đọc được từng phản ứng bên dưới
vẻ ngoài căng thẳng của cô, và cô cảm nhận được vô số câu hỏi đang lượn
lờ trên môi anh. Tuy nhiên, anh chỉ nói ngắn gọn, “Em cần nghỉ ngơi.”

“Nhưng mấy hôm nay chẳng làm gì ngoài nghỉ ngơi. Tôi sắp phát điên vì
buồn chán rồi... nhưng nghĩ đến việc động chân động tay cũng khiến tôi mệt
lả.” Đầu cúi xuống, Annabelle nhìn sàn nhà dưới chân họ với vẻ âu sầu
trước khi dè dặt hỏi, “Tôi cho là tối nay anh không có hứng thú tiếp tục ván
cờ đâu nhỉ?”

Im lặng một lát, rồi Hunt dài giọng trêu chọc. “Không hiểu sao, tiểu thư
Peyton... tôi lại đang nghĩ là em muốn tôi ở cùng em.”

Không thể không liếc nhìn anh, mặt đỏ bừng một cách kỳ quặc, cô lẩm
bẩm, “Nếu có trò gì đó để làm ngoài việc nằm bẹp trên giường thì tôi có thể
ở cùng quỷ dữ cũng được.”

Bật cười không thành tiếng, anh đưa tay vén một lọn tóc ra sau tai cô. “Để
xem sao đã,” anh nói khẽ. “Có lẽ tôi sẽ đến phòng em sau.”

Cùng với câu nói đó, anh khẽ cúi chào cô rồi sải những bước dài tự tin như
thường lệ dọc hành lang.

Khi Annabelle chợt nhớ ra người ta định tổ chức một buổi hòa nhạc dành
cho khách khứa trong lúc họ thưởng thức tiệc buffet tối thì đã quá muộn rồi.
Rõ ràng Simon Hunt thích ở cùng khách khứa dưới lầu hơn là chơi một ván
cờ Vua ngớ ngẩn với một cô gái bệnh tật, nhếch nhác, tính khí thất thường.
Cô rùng mình, ước sao có thể thu hồi lại lời mời bộc phát khi nãy... Ôi, chắc
hẳn lúc đó cô phải tỏ ra tuyệt vọng đáng thương lắm. Đưa tay vỗ trán,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.