BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 202

Annabelle quay vào phòng và đổ sập xuống giường như một thân cây bị
đốn ngã.

Khoảng năm phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, và hai cô hầu trông như vừa
bị mắng bước vào phòng. “Chúng tôi đến dọn dẹp thưa cô,” một người đánh
liều lên tiếng. “Ông chủ bảo chúng tôi đến... và ra lệnh cho chúng tôi giúp
cô bất cứ việc gì cô cần.”

“Cảm ơn,” Annabelle nói, hy vọng ngài Westcliff không quá gay gắt với hai
cô gái. Ngồi xuống ghế, cô quan sát cơn lốc đang diễn ra. Với tốc độ đáng
kinh ngạc, hai cô hầu thay khăn trải giường, mở cửa sổ cho không khí tràn
vào, phủi sạch bụi trên đồ gỗ, đem vào một cái bồn tắm di động và đổ đầy
nước ấm. Một người giúp Annabelle cởi quần áo, trong lúc người kia mang
đến một cái khăn tắm lớn gấp vuông vắn cùng bình nước ấm xả tóc cho cô.
Run lên vì dễ chịu, Annabelle bước vào chiếc chậu có vành cẩm thạch.

“Vịn tay tôi thưa cô,” cô gái trẻ hơn nói, chìa cánh tay cho Annabelle níu
vào. “Nom cô đứng không được vững cho lắm.”

Annabelle làm theo và ngồi xuống nước, buông cánh tay khỏe khoắn của cô
gái ra. “Tên cô là gì?” cô hỏi, xuôi dần đôi vai cho đến khi chúng hoàn toàn
chìm dưới làn nước đang bốc hơi.

“Meggie, thưa cô.”

“Meggie, tôi tin là mình đã đánh rơi một đồng vàng trên sàn phòng khách
cá nhân, cô có thể tìm nó cho tôi không?”

Cô gái lúng túng nhìn Annabelle, rõ ràng đang thắc mắc tại sao Annabelle
lại để rớt một đồng tiền giá trị như thế trên sàn và sẽ ra sao nếu mình không
thể tìm thấy nó. “Vâng, thưa cô.” Cô gái khó chịu nhún gối và ra khỏi
phòng. Annabelle nhúng đầu xuống nước rồi ngồi thẳng dậy, ngửa mặt thả
mái tóc ra sau và dụi mắt khi cô hầu còn lại xoa xà phòng khắp da đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.