BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 204

xảy ra hồi đầu giờ chiều với Hodgeham, cô lắc lắc đầu cho tỉnh. “Mẹ có sao
không? Lão ấy có...”

“Mẹ không muốn nói chuyện đó,” Philippa nhẹ nhàng ngắt lời cô, nét mặt
nhìn nghiêng mong manh mờ ảo dưới ánh đèn. Mặt bà tê liệt, vô cảm, trán
bà hằn nhẹ nếp nhăn. “Ừ, mẹ ổn mà con yêu.”

Annabelle gật đầu cụt lủn, cảm thấy bối rối chán nản và nỗi xấu hổ mỗi lúc
một lan rộng. Cô ngồi lên, lưng đau rát như thể xương sống đã bị thay bằng
một thanh sắt nung, các cơ thì gượng gạo vì lâu không vận động. Tuy nhiên,
cô đã thấy khỏe hơn, và lần đầu tiên trong suốt hai hôm nay dạ dày cô quặn
lên vì đói. Tuột xuống khỏi giường, cô đi về phía chiếc bàn trang điểm và
cầm lược chải tóc. “Mẹ,” cô ngập ngừng, “con cần thay đổi không khí một
chút. Có lẽ con sẽ quay lại phòng khách nhà Marsden, cho đem bữa tối lên
ăn ở đó.”

Hình như bà Philippa chỉ nghe tiếng được tiếng mất, “Ừ,” bà lơ đãng nói.
“Ý kiến đó cũng hay. Mẹ sẽ đi cùng con nhé?”

“Thôi, cảm ơn mẹ... con thấy khỏe hơn rồi, vả lại cũng không xa lắm. Con
tự đi được mà. Chắc mẹ cũng muốn được ở một mình sau khi...” Annabelle
bỏ dở câu nói và để lược xuống. “Con sẽ quay lại ngay thôi.”

Bà Philippa lẩm bẩm gì đó rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh lò sưởi, và
Annabelle cảm thấy mẹ cô nhẹ nhõm hẳn đi vì được ở một mình. Sau khi
tết tóc thành bím dài quá vai, Annabelle rời phòng, lẳng lặng đóng cửa lại
sau lưng.

Khi đi dọc hành lang, cô nghe thấy tiếng rì rầm trò chuyện của đám người
dùng tiệc buffet tối trong phòng khách. Âm nhạc át mất tiếng cười nói, một
nhóm tứ ca đang hát trên nền nhạc dương cầm. Dừng lại lắng nghe,
Annabelle kinh ngạc nhận ra đó chính là giai điệu buồn tuyệt đẹp trong giấc
mơ của cô. Cô nhắm mắt và chăm chú lắng nghe, cổ họng cô nghẹn lại vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.