BÍ MẬT ĐÊM HÈ - Trang 205

một cảm giác thèm muốn đến đớn đau. Bài ca ấy rót đầy lòng cô một nỗi
khát khao mà đáng lẽ cô không nên cho phép mình cảm thấy. Lạy Chúa
nhân từ
, cô thầm nghĩ, vì bệnh tật nên mình đang trở nên ủy mị mất rồi,
phải kiểm soát bản thân thôi
. Mở mắt ra, cô dợm bước đi tiếp thì đụng phải
ai đó đang tiến đến từ hướng ngược lại.

Trái tim Annabell như thắt lại đau đớn khi cô ngẩng đầu lên nhìn Simon
Hunt trong bộ lễ phục trắng đen và nụ cười uể oải trên môi. Giọng nói trầm
trầm của anh làm cô rợn xương sống, “Em đang đi đâu vậy?”

Vậy là anh đã đến với cô thay vì ở lại cùng đám đông tao nhã dưới lầu kia
như đáng ra phải thế. Biết rằng hai bên đầu gối đột nhiên mềm nhũn không
vì cơn bệnh, Annabelle đành nghịch nghịch đuôi bím tóc một cách căng
thẳng, “Đi lấy khay thức ăn khuya ở phòng khách.”

Giữ khuỷu tay cô, Hunt quay bước dẫn cô đi hết hành lang, anh bước từng
bước ngắn để cô theo kịp. “Em sẽ không muốn một khay thức ăn trong
phòng khách đâu,” anh nói.

“Tôi không muốn à?”

Anh lắc đầu. “Tôi có một bất ngờ cho em. Đi nào, không xa lắm đâu.” Khi
thấy cô tự đi được, Hunt nhìn cô một lượt từ đầu đến chân để đánh giá,
“Khả năng giữ thăng bằng của em đã tiến bộ hơn nhiều so với chiều nay rồi
đấy. Em cảm thấy thế nào?”

“Khỏe hơn nhiều,” Annabelle đáp và đỏ mặt khi dạ dày cô sôi sùng sục thấy
rõ. “Và hơi đói, thật đấy.”

Hunt cười rồi dẫn cô đến một cánh cửa để mở. Qua ngưỡng cửa, cô bước
vào một căn phòng nhỏ, xinh xắn, tường ốp gỗ hồng treo những tấm thảm
thêu, đồ nội thất thì được bọc nhung màu hổ phách. Tuy nhiên, điểm đặc
biệt nhất của căn phòng chính là cánh cửa sổ âm tường, nhìn ra phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.